Dư Vãn suy nghĩ một chốc, cảm thấy  lý, vì  hai  quyết định dời thời gian chụp ảnh sang cuối tuần.
Để tìm hiểu nguyên nhân đối phương  tự tử, Đỗ Kiều cẩn thận thăm dò:     "  một nhà hàng  cá hấp  ngon, nhưng một   thì  dám ,   thể  cùng với  ?"
Món ăn yêu thích nhất của Dư Vãn chính là cá hấp, nghĩ rằng  khi c.h.ế.t còn  thể ăn một bữa, cô   chút do dự mà đồng ý.
Nhà hàng mà Đỗ Kiều  đến  gần Đại học Bắc Kinh,  bộ  năm phút là đến. Sau giờ học, hai  vai kề vai bước  chậm rãi, mối quan hệ giữa họ trở nên  mật hơn.
"Cậu còn thích ăn gì nữa ? Lần    thể mời   ăn cùng."
Dư Vãn là   mấy quan tâm đến chuyện ăn uống,  thể  ăn cá hấp với cô  là một ngoại lệ, vì thế cô  lắc đầu, tỏ ý    gì  ăn.
Dọc đường, hai   trò chuyện về nhiều chuyện thú vị ở trường, Đỗ Kiều phát hiện  rằng dù bề ngoài của cô  mềm mại và dễ thương, nhưng thực sự là một   chính kiến riêng.
Những  như  sẽ  dễ dàng phụ thuộc  bất kỳ ai, Đỗ Kiều chỉ  thể cố gắng khuyên nhủ bản    nên quá vội vàng.
Họ đến nhà hàng, Đỗ Kiều gọi một phần cá hấp và hai bát cơm trắng, ngoài  còn  một phần thịt kho và rau xào. Dư Vãn  ngạc nhiên:     "Cậu  thể ăn hết  món  ?"
"Có chứ,  luôn ăn nhiều như ."
Khi  đến ăn, Đỗ Kiều nảy  ý tưởng, cô đưa đũa qua, giả vờ tò mò hỏi:     "Cậu   gì  khi thi đậu đại học?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-369.html.]
"  từng  việc, luôn  cha  nuôi." Dư Vãn nhận lấy đũa, ánh mắt lóe lên một tia tiếc nuối. Thực  cô    , nhưng  thể cãi  sự cứng rắn của cha 
Họ cho rằng học piano, cờ vua, văn học, hội họa quan trọng hơn nhiều so với  . Dù là chuyện gì,  bao giờ  ai hỏi ý kiến của , luôn là như ...
Thấy cô  dần trở nên đau khổ, Đỗ Kiều vội vàng gắp một miếng cá đặt  bát đối phương:     "Cậu thử xem món ăn ở đây thế nào? Nếu ngon,   chúng  sẽ  đến đây ăn."
"Ừ, cảm ơn." Dư Vãn mỉm  nhẹ nhàng,  khoảnh khắc , cô  coi Đỗ Kiều như một  bạn...
Thời gian nhanh chóng trôi đến cuối tuần. , Đỗ Kiều và Dư Vãn hẹn gặp  tại cổng trường. Thấy cô  mang theo máy ảnh, Dư Vãn nghi ngờ hỏi:     "Máy ảnh của  ? Không  máy ảnh,   chúng  chụp ảnh ?"
"Xin , tớ để quên máy ảnh ở nhà ,   thể  cùng với tớ về nhà lấy nó  ?" Đỗ Kiều gãi đầu, dùng ánh mắt đánh giá phản ứng của cô .
Phải  là Dư Vãn là một    bụng và ngây thơ,  chỉ  tức giận mà còn đồng ý với yêu cầu của cô.
Cả hai đều  xe đạp, khi họ đạp xe về nhà, Dương Xuân Mai đang cho gà ăn trong sân, thấy Đỗ Kiều dẫn một cô gái về, bà liền nghĩ rằng đó là  yêu của Tôn Chính Đông.
Thảo nào hôm nay Tôn Chính Đông bỗng nhiên về nhà...
Bà vội vàng bỏ thức ăn cho gà xuống,  hí hửng tiến lên:     "Ồ- Cô gái  là con nhà ai ? Trông thật xinh !"
Lúc , Đỗ Kiều      hiểu lầm, cô gửi ánh mắt cho Dương Xuân Mai,  hiệu bà đưa Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường  phòng.