Dương Xuân Mai  hiểu lầm ý của cô, tưởng rằng cô đang hỏi ý kiến của , liền lén lút dựng lên một ngón tay cái.
"..." Đỗ Kiều bất lực xoa trán, hối hận vì  thông báo  với .
Và hành động xoa trán    Dương Xuân Mai hiểu lầm, bà vội vàng hô  nhà:     "Chính Đông ơi, em gái con về  đấy,   con đang tìm nó ?"
Dưới sự im lặng của Đỗ Kiều, Tôn Chính Đông  thấy tiếng động từ bên trong nhà  . Trong cái nóng của mùa hè,   mặc một bộ trang phục Tôn Trung Sơn, coi như là tươi mới và thoát tục...
"Sao   mặc dày thế?" Đỗ Kiều  tò mò về bộ trang phục của   là để  gì.
Tôn Chính Đông chà tay lên mặt,  e thẹn:     "Áo sơ mi  bẩn khi ở trong phòng thí nghiệm,  chỉ tình cờ lấy một cái áo mặc lên thôi."
"Anh sống qua loa thật."
Đôi khi, Đỗ Kiều thực sự khâm phục những tài năng như Tôn Chính Đông, mỗi   việc là sẽ chìm đắm đến mức quên mất  là ai.
Trong khi họ đang trò chuyện, Dư Vãn lùi về phía  Đỗ Kiều, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của . Bởi vì cô  đặc biệt ghét cái  đầu tiên của mỗi  đàn ông khi họ  thấy , khiến   buồn nôn.
 tình huống trong tưởng tượng  xuất hiện, bởi vì đối phương chẳng thèm  cô , điều   kích thích sự tò mò của Dư Vãn, bắt đầu quan sát đối phương. Người đàn ông  mắt  ba mươi tuổi, phong độ sạch sẽ, trông khá lịch sự,  vẻ còn  thích ?
Thấy Tôn Chính Đông như một kẻ ngốc   cô gái , Dương Xuân Mai vô cùng sốt ruột, bà tiến lên thúc  cánh tay  , trách móc:     "Con  thấy Tiểu Kiều dẫn bạn về ? Sao  chào hỏi ngay?"
Chỉ khi đó, Tôn Chính Đông mới chú ý đến    Đỗ Kiều,    về phía Dư Vãn, giải thích cho :     "Xin ,   khỏi phòng thí nghiệm nên   mơ màng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-370.html.]
Trong quá trình hai   , Dư Vãn  thấy ánh mắt ngạc nhiên  dục vọng trần trụi nào trong mắt  .
"Không ,  tên là Dư Vãn."
"Ừ,  tên là Tôn Chính Đông."
Nghe tên  , ánh sáng lấp lánh trong mắt Dư Vãn, má đỏ lên vì kích động:     "Xin hỏi,    là nhà thiết kế tàu chiến ?"
Cô   thích xem tin tức quân sự,  từng thấy tên  đàn ông  báo.
", cô quan tâm đến tàu chiến ư?"
" ,    về bài báo của , thật tuyệt vời!   từng mơ ước một ngày nào đó  thể  tham quan tàu chiến." Khi  về ước mơ, ánh mắt cô  như chứa đầy ánh  lấp lánh, rực rỡ vô cùng.
Dựa  phản ứng của cô , trong lòng Đỗ Kiều thầm nghĩ rằng đưa  về nhà là một lựa chọn   đúng đắn.
"Muốn xem tàu chiến  đơn giản, đợi đến kỳ nghỉ hè, cô  thể cùng với chúng  đến đảo Lô Vĩ, ở đó  tàu chiến dành cho   tham quan."
"Thật ?" Dư Vãn  hứng thú, nhưng ngay  đó dường như nghĩ  điều gì đấy, vẻ mặt  trở nên ảm đạm:     "Đỗ Kiều, chúng  vẫn nên  chụp ảnh ."
Trong lòng Đỗ Kiều căng thẳng, nhưng bề ngoài  lộ :     "Vậy  đợi một chút, tớ  lấy máy ảnh."
Dương Xuân Mai  hiểu chuyện gì, vội vàng nắm tay Dư Vãn một cách nhiệt tình:     "Trời nóng thế  chụp cái gì chứ? Đi,  nhà ăn dưa hấu với dì, dưa hấu lạnh  ngon, tối nay còn  cua biển, chú của cháu   mua ."