"Được." Cậu bé đồng ý một cách thờ ơ và  đó bắt đầu xếp quân cờ.
Kết quả là  hơn mười phút, cô   thua.
Tiểu Nãi Đường  thấy cô  thua liên tiếp hai ván, đau lòng ôm lấy đối phương:     "Dì ơi, dì đừng ,   chắc chắn dì sẽ thắng!"
"Ừm,  -"
Đây là  đầu tiên trong cuộc đời,  khi thất bại, Dư Vãn nhận  sự an ủi, cô  cảm thấy ấm áp trong lòng, giơ tay ôm  cô bé.
Lúc , Tôn Phồn Sâm mang theo một đống rau trở về, thấy Dư Vãn ở đó, ông  vô thức liếc  Đỗ Kiều một cái.
Thấy là Giáo sư Tôn, Dư Vãn lập tức  dậy và lễ phép chào hỏi.
"Chỗ    là phòng học,  cần  sợ hãi như , ở ngoài trường, em cứ gọi thầy là chú Tôn, tối nay ở  đây ăn cơm nhé."
Đây là  đầu tiên Dư Vãn thấy ông  với khuôn mặt tươi  và lịch thiệp, vẫn còn  quen, Đỗ Kiều vỗ nhẹ  vai cô  và dẫn   phòng tối.
Trong phòng tối treo đầy các loại ảnh khác ,  ngoại lệ,   đều   rạng rỡ, tràn đầy mong ước đối với cuộc sống, và mỗi  đều  câu chuyện của riêng .
Đỗ Kiều lấy một bức ảnh, chỉ  cô bé  ảnh và :     "Cậu xem, đứa bé  chỉ mới sáu tuổi, sống ở khu dân cư lớn bên cạnh,  mắc bệnh tim bẩm sinh, bất cứ lúc nào cũng  thể chết, nhưng mỗi ngày nhóc đó đều tự học,  rằng   cũng  thi  Đại học Bắc Kinh, tớ tin rằng nhóc đấy sẽ  ."
Dư Viễn  chằm chằm  bức ảnh mà   gì, thấy , Đỗ Kiều cũng  . Dù  niềm vui và nỗi buồn của mỗi   giống , cô chỉ  thể dùng những điều nhỏ nhặt  để chạm  trái tim của cô .
Một lúc , Hoắc Kiêu gõ cửa và  ,  tay còn cầm một chiếc máy ảnh:     "Dì Tiểu Kiều ơi, cháu mua một cái máy ảnh, dì xem thế nào."
Thấy Hoắc Kiêu –  thường  keo kiệt –  chi tiền, Đỗ Kiều cảm thấy  ngạc nhiên, cô nhận lấy chiếc máy ảnh và xem xét, đó là một chiếc máy ảnh cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-372.html.]
"Cháu mua với giá bao nhiêu?"
"Năm đồng."
"Làm   thể? Dù là cũ cũng  vài trăm đồng chứ?"
"Nó  hỏng ."
Đây là chiếc máy ảnh Hoắc Kiêu nhặt  ở đống đồ tái chế, do hỏng hóc nghiêm trọng,  bán  bán như đồ phế liệu nhưng    chặn .
"Cháu  sửa  ?" Đỗ Kiều lật qua lật  chiếc máy ảnh, xác định rằng nó    thể sử dụng.
"Sửa , chỉ cần  một vài bộ phận thôi."
Thấy  nhóc tự tin như , cô  rằng   chắc chắn  thể sửa chữa nó.
Nghĩ về việc   chi 500 đồng mua một cái máy ảnh, trong khi đối phương chỉ tốn 5 đồng, Đỗ Kiều cảm thấy chua xót trong lòng-
Cô tự nghĩ:     Trí thông minh của  còn  bằng một đứa trẻ hơn mười tuổi, thật là một sự sỉ nhục!
Người  cùng suy nghĩ với cô là Dư Vãn, thua cờ  một đứa trẻ, thật đáng  hổ.
Khi mà đêm buông xuống, Đỗ Kiều và    quanh một chiếc bàn tròn lớn, chuẩn  ăn tối! Vì hôm nay  khách, Dương Xuân Mai  chuẩn  món thịt kho tàu  ngon, với sự kết hợp của thịt và rau củ trong hơn mười món, còn  một bát cua biển lớn.
Không thể   rằng, giá cua ở thành phố Bắc Kinh đắt hơn nhiều so với đảo Lô Vĩ. Đỗ Kiều  tiên gắp một con cua cho Dư Vãn:     "Cậu   dị ứng với hải sản ?"