Thấy họ lo lắng, Đỗ Kiều  đến và hỏi:     "Hôm nay khi  khỏi nhà, cha  mang theo bao nhiêu cái vali?"
"Chỉ  một vali thôi, bên trong  là quần áo, còn  một túi lớn đựng  thứ để ăn." Tôn Phồn Sâm nhớ rõ những thứ họ mang theo.
"Không  đang  một vali và một túi ở ngay ? Mẹ,   cảm thấy thiếu thứ gì chứ?"
"Mẹ nhớ lúc đóng đồ, vali phồng to đến mức suýt  khóa nổi, nhưng giờ nó  trông  xẹp."
Tôn Phồn Sâm gật đầu đồng ý, ông  cũng  mặt khi đó.
Thấy cả hai đều  , Đỗ Kiều cúi xuống kiểm tra hành lý họ mang theo, khi thấy mấy cuốn sách trong túi lớn, cô lập tức hiểu .
"Có ... ban đầu hai   đặt sách  vali nhưng thấy  chật,  đó  lấy  và bỏ  túi ?"
Nghe xong, Dương Xuân Mai lên tiếng "" một cái, bừng tỉnh:     "Mẹ nhớ  ! Chính   lấy sách ! Trí nhớ của  thật sự ngày càng tệ hơn!"
Tôn Phồn Sâm chỉ   trừ:     "Có vẻ như chúng  thật sự già ,  chịu  tuổi tác nữa -"
Thấy họ đều đang suy tư, Đỗ Kiều  nhẹ:     "Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, con thường xuyên quên  nọ, chẳng lẽ con cũng già? Tự dưng quên mất là chuyện bình thường mà."
Cặp vợ chồng già suy nghĩ một chút và thấy đúng là như ,  còn bận tâm đến sự cố  nữa.
Sau khi an ủi  , Đỗ Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Cô  đầu  Tần Chính Đông đang ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, bọn trẻ cứ lớn lên, còn  lớn thì dần già , cô thực sự hy vọng   trong gia đình  thể sống thọ trăm tuổi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-378.html.]
Nhắc đến sống thọ, trong đầu Đỗ Kiều lóe lên hình ảnh của ông nội ở kiếp .
Cô tự hỏi   ông già sống hơn chín mươi tuổi đó  bí quyết gì giữ gìn sức khỏe ?
Chuyến tàu vẫn lững lờ trôi, mãi đến sáng hôm  mới đến  điểm đến — Thành phố Kim Tây. Sau hơn nửa năm, phương tiện và bến đỗ dành cho chuyến  đến đảo Lô Vĩ vẫn  hề  đổi.
Ngay khi Đỗ Kiều bước lên tàu, một cảm giác  thuộc trỗi dậy, bên ngoài là biển xanh và bầu trời trong, đúng là khung cảnh mà cô yêu thích nhất.
Lo rằng những   đầu  tàu sẽ  say sóng, cô  phát cho mỗi  một miếng dán chống say.
Dương Xuân Mai  cảnh vật bên ngoài, đáy mắt tràn đầy nỗi nhớ:     "Cha   bàn bạc, chờ cha con về hưu, cha  sẽ chuyển đến sống  đảo, hàng ngày  dạo biển và tập kiếm, cuộc sống như  thật tuyệt."
"Ý tưởng   tồi, con ủng hộ hai !"
Ngay  khi Đỗ Kiều  xong, Tôn Chính Đông xen :     "Con cũng  sống ở đây, ngày nào cũng ăn cua thì thật là sướng."
Nghĩ đến giá cả của cua biển trong tương lai, Đỗ Kiều  nhịn  mà , nhắc nhở  :     "Em khuyên  nên kiểm soát chế độ ăn, sớm lấy vợ mới là chuyện nên ."
Nghe đến chuyện lấy vợ, Dương Xuân Mai  bắt đầu  mai:     "Tiểu Vãn ,  mặt cháu trắng thế? Có  là say tàu ? Chính Đông, mau lấy bình nước cho cô  uống ."
Dư Vãn  cảm thấy khó chịu nhưng  từ chối lòng  của họ, cô  nhận lấy bình nước và nhẹ nhàng :     "Cảm ơn"
Khi tàu đung đưa, đầu ngón tay họ  tránh khỏi chạm  . Tôn Chính Đông như  điện giật vội rụt tay , còn Dư Vãn chỉ siết chặt bình nước,   phản ứng lớn, như thể chẳng  gì xảy .