Không ai phát hiện  phía  mái tóc dài của cô , vành tai  đỏ bừng...
Trước khi xuất phát từ thành phố Bắc Kinh, Đỗ Kiều  thông báo cho Tần Thiệu Diên về thời gian cụ thể họ trở về.
Do đó,  khi đặt chân lên đảo, cả gia đình lớn    của Tư lệnh Hoắc đến đón. Bước  sân nhà quen thuộc, bước chân Đỗ Kiều  khỏi trở nên nhẹ nhàng, Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường đều tràn đầy hứng khởi, như những chú chim trở về tổ.
Đặc biệt là Vượng Tử,  bắt đầu liên tục giới thiệu về những thú cưng đáng yêu trong nhà. Chẳng hạn, Kim Nguyên Bảo dễ thương như thế nào, Kim Cương  lạnh lùng đến mức nào...
Thiết Đản và Thôi Man lắng  với vẻ thích thú, đều  sớm gặp những con thú cưng nhỏ .
Những hàng xóm xung quanh khi thấy họ trở về, đều  nhiệt tình chào hỏi Đỗ Kiều. Bà Vương  thấy cô, phấn khích  thôi:     "Tiểu Kiều, cháu  trở về ? Sao  báo  một tiếng, thím cho Vương Chấn Phong  đón cháu nữa chứ?"
"Không cần , nhà chúng cháu  nhiều  lắm,  thể  phiền đến Trung tá Vương ."
Hiểu rằng họ  về thì cần nghỉ ngơi, bà Vương   thêm gì nữa.
Chìa khóa nhà vẫn giấu ở chỗ cũ. Đỗ Kiều tìm chìa khóa từ  viên gạch, cô mở cửa, tiếng chó sủa vang lên, inh ỏi đến tai.
"Đây là Kim Đôn Đôn, nó là bạn  của Kim Nguyên Bảo."
Vượng Tử như một hướng dẫn viên nhỏ, giới thiệu từng thành viên trong nhà cho  . Không chỉ hai  em Thôi Man lắng  một cách nghiêm túc, mà ngay cả Dư Vãn cũng  với vẻ ngạc nhiên, cô   ngờ nhà Đỗ Kiều nuôi nhiều thú cưng đến .
Mọi  theo Đỗ Kiều  nhà, Dương Xuân Mai  khỏi khen ngợi:     "Thằng bé Thiệu Diên  thật là sạch sẽ,  căn nhà  dọn dẹp,  một hạt bụi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-379.html.]
Tiểu Nãi Đường chạy từ phòng đông sang phòng tây, từ trong nhà chạy  ngoài, tìm một vòng mà  thấy bóng dáng của cha:     "Mẹ ơi, cha ở ?"
Nhìn  đôi mắt tràn đầy mong đợi của con gái, Đỗ Kiều nhẹ nhàng :     "Cha còn đang  việc ở bệnh viện  về, con   đón cha tan  ?"
"Muốn!" Tiểu Nãi Đường giơ cao tay nhỏ,  rạng rỡ.
Vượng Tử  thấy, vội vàng giơ tay:     "Con cũng ! Con cũng !"
Sau khi Đỗ Kiều đồng ý với chúng, cô  lau chùi nhà cửa một  nữa, tiếp theo là sắp xếp phòng ngủ cho  .
Do  lượng phòng hạn chế, Đỗ Kiều và Dương Xuân Mai dẫn theo hai cô bé với Dư Vãn ngủ chung một phòng, những   ở phòng khác. Đến khi  việc đều  sắp xếp xong xuôi, cô mới dẫn theo hai đứa trẻ đến bệnh viện.
Mùa hè  đảo,  khí còn mang độ ẩm, Đỗ Kiều ngẩng đầu lên hít thở mùi biển, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Hai đứa trẻ cũng học theo cô mà hít thở, nhưng   ngửi thấy gì cả.
"Mẹ ơi,  ngửi thấy cái gì ? Sao con  ngửi thấy?"
"Vì các con còn quá nhỏ, đợi lớn lên sẽ ngửi thấy."
"Ồ,  là -"
Các bé  hỏi thêm nữa, mà  sự chú ý  bệnh viện phía xa thu hút. Chúng  về phía một cửa sổ tầng ba và hét to:     "Cha ơi".
Tiếng hét to như  nhanh chóng thu hút sự chú ý của  khác, Đỗ Kiều thấy thế, vội vàng  hiệu cho các con dừng :     "Các con gọi ở đây, cha sẽ   thấy ,  bằng chúng  giữ sức, đợi tí nữa  hô lớn lên,  ?"