Lúc , Đỗ Kiều  đoán  là ai, cô nhanh chóng  mở cửa, bên ngoài quả nhiên là nhóc mũm mĩm và Hoắc Kiêu.
Nhóc mũm mĩm thấy cô thì lập tức lao tới, do  mập một chút, kèm theo sự bất ngờ, cô  đẩy lùi hai bước, may mà Tần Thiệu Diên kịp thời đỡ .
"Dì Tiểu Kiều, cháu nhớ dì quá!"
Đỗ Kiều vuốt ve cái má phúng phính của  bé,  xúc động:     "Dì cũng nhớ cháu,  cháu gầy thế ?"
"Nhớ dì nhớ đến gầy luôn đó-Cháu  lên kế hoạch, nếu dì  về, cháu sẽ đến thành phố Bắc Kinh thăm dì!"
Vượng Tử thấy   cứ ôm   buông,  khỏi cảm thấy ghen tị,"Anh Hoắc Vũ,  nóng lắm."
Ý là:     Anh mau buông tay !
 nhóc mũm mĩm  , cuối cùng vẫn là Hoắc Kiêu    ,  bé mới miễn cưỡng buông tay.
Đỗ Kiều vuốt tóc  bé, dẫn  nhà lấy đồ ăn ngon, Hoắc Kiêu theo  họ, phàn nàn:     "Đứa nhỏ  tối qua   tới xem dì,  cháu giữ , sáng nay dậy  rửa mặt  chạy tới đây."
Thấy  trai   chuyện  hổ như , nhóc mũm mĩm tức giận:     "Ai bảo em  rửa mặt? Tối qua em  rửa mặt !"
Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường  thấy, che miệng  to, họ  nghĩ  mũm mĩm  là một kẻ nhếch nhác như thế-
Bây giờ trong nhà thêm hai  ăn ké, Tần Thiệu Diên  khỏi lo lắng,     gì cho bữa sáng?
Sau một hồi suy nghĩ,  quyết định  bánh canh!
Nhà còn  dưa muối, thêm vài quả trứng luộc nữa là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-384.html.]
Nhìn  đàn ông bận rộn trong bếp, Đỗ Kiều dựa  cửa,  :     "Em phát hiện  giờ giỏi nấu nướng hẳn lên đấy. Điểm   tồi, tiếp tục phát huy nhé!"
Tần Thiệu Diên khuấy bột mì thành hỗn hợp đặc,  hài lòng với lời khen ngợi của cô:     "Ừm,  sẽ cố gắng."
Lúc , Tiểu Nãi Đường cầm theo cà chua từ vườn , phấn khởi đặt lên bàn:     "Cha ơi, con mang  để cha nấu ăn."
Lời của cô bé  dứt, Vượng Tử cũng theo , trong lòng ôm theo vài cây dưa leo và cà tím, to nhỏ đủ loại, chắc là  lấy sạch cả khu vườn rau.
Năm nay khu vườn do chính Tần Thiệu Diên chăm sóc, tự   lấy  thứ. Nhìn thấy những loại rau còn non , mí mắt  giật giật hai cái.
Đỗ Kiều thấy phản ứng của , miệng  đến gần như đau khớp,  đủ  mới hỏi Vượng Tử:     "Sao con  hái những cây rau  chín  xuống ? Trước đây con  như thế."
Vượng Tử chớp mắt một cái, cảm thấy  uất ức:     "Nhà  nhiều , con sợ  đủ ăn."
Thấy ý  của con trai, Đỗ Kiều  trách móc thêm.
"Nhớ nhé, chỉ  trái cây chín mới  ăn."
Nghĩ rằng  sẽ  khen ngợi, nhưng  nhận về lời phê bình, Vượng Tử buồn bã cúi đầu, giữ im lặng.
Ở trường, nhóc mũm mĩm là thủ lĩnh của các bạn nhỏ,  nhóc  cách an ủi  khác nhất, nên lấy  một đống bi ve,  với Vượng Tử:     "Em  thấy loại bi ve  ba màu bên trong  ? Muốn chơi ?"
Vượng Tử  thu hút ánh mắt, lập tức hứng thú,"Anh Hoắc Vũ, em  chơi."
Sau vài phút, ba đứa trẻ đến một góc sân,  đó đào một cái hố sâu đủ để chứa bi ve. Chúng quỳ xuống đó, mỗi đứa chăm chú  chằm chằm, đều  tập trung. Ba  chơi trò oẳn tù tì, ai thắng thì  đó bắt đầu b.ắ.n bi, ai b.ắ.n bi  hố  thì  coi là thắng cuộc.
Trong chốc lát, các bé chơi  hăng say.