Vì thời tiết ngày càng nóng, địa điểm học bổ túc   chuyển từ ngoài trời  trong nhà. Dư Vãn  bầu  khí học tập  lây nhiễm, cũng dành thời gian dạy các em nhỏ tập .
Trước đó, Vượng Tử và các bé   theo học chữ  bằng bút lông cùng với Tôn Phồn Sâm và Tần Chính Khanh, còn Dư Vãn dạy  bằng bút cứng.
Hai phong cách    khác , dù chữ  bằng bút lông  đó   đến  cũng  học  từ đầu.
Vượng Tử, Tiểu Nãi Đường và Hiên Hiên còn quá nhỏ, Dư Vãn chỉ cho chúng luyện tập các nét bút và . Các học sinh khác mỗi ngày một bài  chữ, bạn nào   nhất sẽ nhận  phần thưởng.
Trong thời gian , Dư Vãn thường xuyên đeo kính, khi hướng dẫn các em nhỏ  chữ luôn  nghiêm túc, vẻ dịu dàng gây thêm thiện cảm với  khác.
Dương Xuân Mai  ngoài cửa sổ  hì hì  cô ,  với Tôn Chính Đông bên cạnh:     "Con xem Tiểu Vãn   bao- con  thể cố gắng thêm chút nào để cưới cô  về nhà ?"
Tôn Chính Đông ngạc nhiên nhướng mày, đầu tai  đỏ:     "Con và cô   hợp."
"Sao   hợp ? Trai tài gái sắc  là hợp mà?"
Dương Xuân Mai  xong,  khỏi sốt ruột, Tôn Chính Đông thấy  chỉ  nhẹ:     "Mẹ quên  ? Con  từng ly hôn."
"..."
Chuyện , bà thật sự  quên mất.
Những năm qua, Tôn Chính Đông tập trung  nghiên cứu khoa học, xung quanh thậm chí cả muỗi cũng  là đực, ai  nhớ     từng ly hôn chứ? Việc một cô gái độc  kết hôn với một  đàn ông  từng kết hôn thực sự  phù hợp...
Dương Xuân Mai mím môi,   gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-392.html.]
"Mẹ, con  dự định kết hôn   con trong đời , cảm ơn   quan tâm."
"Đừng  thế, con gọi  là , đương nhiên   quan tâm đến con, nhưng  thể  kẻ độc  suốt đời !"
Thấy cuộc trò chuyện sắp  trở  chủ đề cũ, Tôn Chính Đông vội bảo rằng  cần  vệ sinh và nhanh chóng lẩn tránh. Nhìn theo bóng lưng của   chạy trốn, Dương Xuân Mai  khỏi thở dài...
Thời gian trôi qua, các em nhỏ tiến bộ  nhiều trong việc học tập!
Thôi Man    nắm vững kiến thức của lớp một, lớp hai và lớp ba tiểu học. Lần  cô bé tự tin  sẽ   lưu ban!
Nhìn thấy thành quả giáo dục của  khá , Bạch Vũ Phàm mỗi ngày về nhà đều hát vang. Cô giáo Mục thấy tình trạng của   mà vui mừng trong lòng, thái độ đối với con trai ngày càng ân cần.
Suốt kỳ nghỉ hè,  khí trong nhà vô cùng ấm áp và vui vẻ.
Một mặt khác, để  thể hàng ngày  thấy " ", nhóc mũm mĩm kiên quyết đòi Hoắc Kiêu chụp ảnh chung với Đỗ Kiều.
Với biển xanh  nền,   đều  rạng rỡ.
Để bày tỏ lòng  ơn với Bạch Vũ Phàm và Hoắc Kiêu vì những nỗ lực của họ, Thôi Man chủ động đề nghị chụp ảnh chung với hai .
Đỗ Kiều cầm máy ảnh chụp cho họ, thực sự ngưỡng mộ tuổi trẻ của những đứa trẻ . Mặc dù cuối cùng bức ảnh chỉ là màu đen trắng, nhưng ký ức trong giây phút đó là tràn đầy sức sống.
Sau một kỳ nghỉ hè, mỗi  đều  những tiến bộ riêng.
Trong sự tiếc nuối   rời xa, Đỗ Kiều dẫn theo gia đình nhỏ của  lên chuyến tàu trở về thành phố Bắc Kinh. Tần Thiệu Diên tiễn họ lên tàu, và hẹn Đỗ Kiều mùa đông năm nay sẽ gặp .