"Bà đang coi chúng  như kẻ trộm ? Nếu    muộn  trừ lương, bà sẽ bồi thường cho  chứ?"
" , chúng    thời gian rỗi để ở đây lãng phí."
Khi thấy trạm kế tiếp sắp đến,   bốn năm   dậy chuẩn  xuống xe, nhưng  phụ nữ mất tiền   cho họ .
Trong chốc lát, toa xe buýt trở nên hỗn loạn.
Tiểu Nãi Đường ẩn  trong lòng , thì thầm:     "Mẹ ơi, con sợ-"
Thấy hai đứa trẻ đều  vẻ  hoảng sợ, Đỗ Kiều dịu dàng an ủi:     "Đừng sợ, cô gái bán vé sẽ xử lý mà."
 như cô , ngay  đó, nhân viên bán vé  nổi giận:     "Các   cái gì mà  la hét! Trạm tiếp theo là đồn cảnh sát,   cùng   đến đồn cảnh sát! Ai   thì chính là kẻ trộm!"
Nhân viên bán vé  xe buýt  uy tín,  khi cô  quát lớn,   lập tức im lặng. Có hai  đàn ông tránh né ánh mắt, chỉ chờ cửa xe mở để nhanh chóng chạy trốn.
Chẳng mấy chốc, xe buýt dừng   cửa đồn cảnh sát,   bắt đầu xuống xe, những  đàn ông đó  vội vàng  xuống, mà chờ đợi   xuống xe xong mới lợi dụng lúc sơ hở để chạy thoát .
Ban đầu    kịp phản ứng họ chạy  gì, đến khi họ  chạy xa mới giật  nhận . Người phụ nữ mất tiền thấy cảnh  bật  nức nở,   thấy cô  tội nghiệp nên chạy đến đồn cảnh sát giúp đỡ báo cáo, cũng     im mà  tay giúp đỡ đuổi theo kẻ trộm.
Sau một hồi hỗn loạn, thời gian đến trường của hai đứa trẻ   chậm mất hơn một tiếng. Tiểu Nãi Đường vẫn còn chìm đắm trong những phút giây hồi hộp  qua,   quên mất mục đích kêu  đưa đón .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-394.html.]
Lúc , cổng trường mẫu giáo  khóa chặt. Đỗ Kiều đành  nhờ bảo vệ gọi cô giáo  đón các em  trường. Vài phút , cô giáo bước tới cổng, trong tay còn ôm một hộp giấy, vẻ mặt u ám như sắp  bão tới.
Đỗ Kiều  tự chủ  nuốt nước bọt, tự hỏi:     Chỉ muộn một giờ mà giận dữ như thế ?
Cô giáo của các con quá nghiêm túc và  trách nhiệm với công việc!
Khi cô giáo đến gần, cô  hít sâu hai  mới :     "Mẹ của Tiểu Nãi Đường, chúng   chuyện riêng một chút  ?"
"Vâng... ." Đỗ Kiều bối rối theo cô giáo đến  bóng một cây lớn để tránh nắng.
Hai đứa trẻ thì trở về lớp học, Tiểu Nãi Đường cứ ba bước   đầu một , cuối cùng  dám gọi   mặt cô giáo.
"Cô giáo,  chuyện gì ? Là hai đứa trẻ ở trường  ngoan ạ?"
Đỗ Kiều hỏi một cách cẩn thận, thực sự  thể hiểu nổi chỉ mới  học ba ngày, các con    gì khiến cô giáo tức giận đến ?
"Đây là một hộp kem, là Tiểu Nãi Đường tặng cho cả lớp, mỗi bạn hai cây." Cô giáo vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị đưa hộp kem cho Đỗ Kiều, tiếp theo :     " điều kiện để ăn kem là  mặc áo bông. Chị là  cô bé, chị   chuyện  ?"
"?!" Đỗ Kiều mở to mắt, vội vàng giải thích:     "Chuyện    ,  con bé   ?"
"Hiện   kịp hỏi, chỗ kem là cô bé nhờ bạn Tiểu Hoa mua. Hôm nay chị tới đúng lúc lắm,   thông báo  cho chị , và nhân tiện nhờ chị mang hộp kem  về."