Đỗ Kiều  hộp kem trong tay , vẫn còn sốc, cô  thể nào nghĩ  con   mua nhiều kem như , và còn đặt  yêu cầu kỳ lạ đến thế?
"Cô giáo, chỗ kem  nhiều quá, nhà   ăn hết  ,  bằng cô mang  chia sẻ với các đồng nghiệp ."
Cô giáo lắc đầu, kiên quyết  nhận, cuối cùng còn  quên nhắc nhở Đỗ Kiều khi đón con về nhà   chuyện tử tế với chúng, tuyệt đối   đánh mắng.
Đỗ Kiều liên tục đồng ý, cuối cùng ôm hộp kem  khỏi trường mẫu giáo.
Nếu cô mang về nhà, kem chắc chắn sẽ tan thành nước, cô suy nghĩ một lát  quyết định đến khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh bán kem.
Giá kem  thể rẻ một chút, miễn   lãng phí là .
Lúc  ở Đại học Bắc Kinh, sinh viên  bắt đầu trở  trường, chỉ là  bắt đầu nhập học chính thức. Dưới bóng cây râm mát, bên bờ hồ lấp lánh,  thể thấy bóng dáng của sinh viên.
Hôm nay Đỗ Kiều mặc một chiếc váy liền màu đỏ, làn da trắng nổi bật cùng với chiếc váy sáng màu, thần thái như nàng tiên, cực kỳ thu hút sự chú ý.
Ban đầu cô   kế hoạch đến Đại học Bắc Kinh, nên mới mặc nổi bật như , nhưng vì  bán hết  kem , đành  nhẫn nhịn.
Nghĩ đến việc nếu cứ trì hoãn, kem sẽ chảy hết, Đỗ Kiều dày mặt, mỗi khi  qua ai, cô đều hỏi họ   mua kem .
Cô  khá nổi tiếng ở Đại học Bắc Kinh, hôm nay càng    chú ý. Ai mà  thể từ chối lời đề nghị từ một  ?
Dù là nam  nữ, chỉ cần Đỗ Kiều mở lời, họ đều sẽ mua thử một cây. Không đến hai mươi phút,  kem  bán gần hết. Đỗ Kiều đếm  tiền trong tay, tự nhủ rằng bán kem trong trường học kiếm  kha khá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-395.html.]
 đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, mùa hè sắp qua, bán kem   sẽ  còn lời nữa.
Nghĩ đến Dư Vãn  thể ở ký túc xá, Đỗ Kiều mang theo hai cây kem còn   tìm , nhưng   bạn cùng phòng của cô  thông báo rằng đối phương  trở  trường...
Lúc , tại nhà họ Dư ở phía Đông thành phố.
Dư Vãn thu   một góc phòng, nước mắt lăn dài  ngừng.
Cha Dư giơ cao cây lông gà đánh mạnh   cô ,  hề nhẹ tay:     "Ba ngày , mày vẫn  chịu nhận  ? Học lên đại học  nên buông thả nhỉ, nếu thế thì đừng học nữa!"
Nghe thấy lời , cuối cùng Dư Vãn ngẩng đầu:     "  27 tuổi  chứ   7 tuổi, ông bà   quyền can thiệp  tự do của  nữa!"
"À, mày dám  với tao về tự do? Tao và  mày  nuôi mày ăn học tử tế, mày còn mặt dày  về tự do với tao! Nói mau! Mày  chạy   suốt cả một mùa hè?"
Một cú đánh nữa trúng , Dư Vãn đau đến đổ mồ hôi lạnh, cắn chặt môi,  đầu tiên  còn ý định tìm đến cái chết, chỉ  sống thật .
" chỉ  chơi biển với bạn bè, tại  ông  thể tin  một ?"
Đối mặt với ánh mắt kiên định của cô , Cha Dư cảm thấy  gì đó khác biệt, để tránh những rắc rối  đáng , ông  bỏ lông gà xuống và lạnh lùng :     "Cuối tuần  tao sẽ sắp xếp cho mày  xem mắt, đừng   trò gì đấy."
Nói xong, ông   lưng bước  khỏi phòng,  Dư mới .