Thấy con gái thừa nhận  lầm với thái độ , Đỗ Kiều hỏi thêm:     "Vậy con  cho   xem tại  con    nào?"
Tiểu Nãi Đường chớp mắt, vẻ mặt vô tội:     "Mẹ  là khi nào mùa đông tới,   đều mặc áo bông, chúng  sẽ sớm  gặp cha."
Giờ khắc , trái tim của Đỗ Kiều mềm đến rối tung, cô  ngờ hóa  lý do đằng   chuyện  là thế...
Nhìn đứa trẻ vẫn đang lén lút  , cô cúi xuống ôm cả hai đứa:     "Mùa đông sẽ tới sớm thôi, và cha cũng sẽ tới, gia đình chúng   xa  nữa,  ?"
"Thật hả ?! Bọn con  cha!" Hai đứa nhỏ vui sướng nhảy cẫng lên, bộ dáng hân hoan  thu hút  ít ánh .
Sau khi trở về nhà, Tiểu Nãi Đường  tò mò   những cây kem   , Vượng Tử rối rít đòi ăn kem.
Để chúng nhớ về sự kiện hôm nay, Đỗ Kiều chỉ  rằng tất cả những cây kem đều    ăn hết và vì thế còn  đau bụng. Nghe xong, các con cảm thấy   , một đứa đổ nước ấm cho , một đứa xoa lưng cho , đều  ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Đỗ Kiều thích thú khi  đó, chỉ hy vọng thời gian  thể trôi chậm , nếu  khi chúng lớn lên, dùng chiêu trò  sẽ  còn hiệu quả.
Khi mùa tựu trường đến gần, Tần Vận Tiệp và hai đứa trẻ đến nhà Đỗ Kiều.
Chị  mang theo  ít quà,   cửa  rưng rưng nước mắt,  Đỗ Kiều giật , tưởng là nhà Phùng   chuyện gì.
"Tiểu Kiều, hôm nay chị đến đây là để đặc biệt cảm ơn em, Man Man   lưu ban! Tất cả đều nhờ  công lao của em!" Chị  nắm c.h.ặ.t t.a.y Đỗ Kiều, giọng run lên vì xúc động.
Đỗ Kiều cảm nhận  niềm vui của chị  và cũng cảm thấy hạnh phúc :     "Là Man Man  cố gắng nên mới thành công, hơn nữa những bài học đó   do em dạy,    là công lao của ."
Khi ba  con bước  nhà, Dương Xuân Mai phục vụ họ vài cốc nước đường, đồng thời khen ngợi  ngớt về hai đứa trẻ nhà Thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-397.html.]
Nghĩ đến những bức ảnh chụp ở biển   rửa, Đỗ Kiều bảo họ  chờ một chút    phòng tối để lấy ảnh cho họ.
Sau khi trở về từ đảo, phòng tối của cô  treo đầy ảnh.
Những bức ảnh   rửa sạch và phân loại, để tiện giao cho chủ nhân.
Đỗ Kiều tìm  những bức ảnh của hai  em nhà Thôi và kiểm tra  một  nữa, thấy mỗi tấm ảnh đều  rõ nét, cô mới đóng chúng  phong bì và mang  khỏi phòng tối.
Chính lúc đó, một giọng  dịu dàng vang lên từ ngoài cửa.
Đỗ Kiều  đầu  qua, thấy Dư Vãn  đó, mặc một bộ sơ mi và quần dài, trông  gọn gàng.
"Ơ? Mấy hôm  tớ còn đến ký túc xá tìm , bạn cùng phòng của  bảo là   ở đó?"
"Ừ, tạm thời tớ  ở đấy." Dư Vãn  Đỗ Kiều, khóe miệng hiện lên nụ  nhẹ nhàng.
Thấy cô  chần chừ  , Đỗ Kiều vội vàng tiến lên nắm tay cô :     "À, những bức ảnh chụp ở biển    rửa xong,   xem ?"
Nghe thấy điều , ánh mắt Dư Vãn sáng lên,  theo Đỗ Kiều  phòng tối,  những bức ảnh chụp chung ở đảo hút hồn.
"Thế nào? Tớ và Hoắc Kiêu chụp khá   ?"
Nhìn thấy bản    ảnh đầy nụ , Dư Vãn gật đầu lia lịa, chân thành  với Đỗ Kiều một câu "Cảm ơn".