"Tiểu Kiều,   thể cho tớ những bức ảnh  ?"
Trong phòng tối mờ ảo, Đỗ Kiều đặt những bức ảnh của Dư Vãn  phong bì,  đưa cho cô :     "Những bức ảnh  vốn dĩ là của  mà, đây- cầm lấy ."
Trong lúc nhận phong bì, Dư Vãn vô tình thấy  bàn  một bức ảnh đơn của Tôn Chính Đông, cô  như  một lực nào đó thôi thúc, lẳng lặng lấy bức ảnh  nhân lúc Đỗ Kiều  chú ý, cất  túi áo.
Cô   rõ tại     lấy bức ảnh ? Có lẽ... Tôn Chính Đông là  khác giới duy nhất mà   cảm thấy chán ghét?
Lần đầu tiên  hành động lén lút như , cô  chỉ cảm thấy mặt  nóng bừng, trong lòng đầy tội .
Sau khi tâm trạng   định, Dư Vãn cầm phong bì, mỉm   với Đỗ Kiều:     "Tiểu Kiều,  tớ   nhé,   chúng  gặp ."
Vì ánh đèn trong phòng mờ ảo, Đỗ Kiều  nhận  điều gì, chỉ tưởng là một lời chia tay bình thường, cô  ha hả đáp :     "Ừ! Đợi khi nhập học chúng  cùng  ăn ở căn-tin nhé."
 Dư Vãn chỉ mỉm   ...
Còn hai ngày nữa là bắt đầu nhập học chính thức, Đỗ Kiều dọn dẹp  nhà cửa từ trong  ngoài, nhất là phòng của hai đứa trẻ, từng ngóc ngách đều  đồ chơi. Hoa sen trong hồ bắt đầu héo dần, cô đang chuẩn  trồng thêm chút hoa nở  mùa thu.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, phơi khô tấm ga trải giường, quần áo phơi  giây lay động theo làn gió, mùi nước giặt thoang thoảng trong  khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-398.html.]
Sau khi dọn dẹp xong nhà cửa, Đỗ Kiều   chiếc ghế bập bênh, mắt híp  tận hưởng ánh nắng ấm áp, trông  thoải mái.
Dương Xuân Mai thấy cô  xong việc,  xuống bên cạnh và hỏi:     "Trước đây quên mất  hỏi con, ảnh của Chính Đông  rửa xong ? Mẹ định lấy ảnh của   cho  mai mối xem."
Đỗ Kiều mở mắt, bất đắc dĩ :     "Sao  vẫn  từ bỏ ? Anh trai con       kết hôn sinh con."
Nghe cô  , Dương Xuân Mai cảm thấy buồn bực:     "Trước đó  thấy thằng bé và Dư Vãn khá hợp ,  mới nhớ  Chính Đông  từng kết hôn  hai, cô gái nào   sống chung với  đàn ông từng kết hôn như ? Có vẻ như hai  họ thực sự  thể thành đôi. Vì ,  nghĩ tới việc giúp   tìm  khác."
Lo rằng   sẽ liên tục  về chuyện , Đỗ Kiều vội  dậy từ ghế bập bênh, định   phòng tối tìm ảnh. Lúc , Tôn Phồn Sâm với bộ mặt u ám trở về từ bên ngoài, sắc mặt cho thấy tâm trạng của ông   .
Trước đó, ông   bao giờ thể hiện tâm trạng tiêu cực như  tại nhà, điều  khiến  con Đỗ Kiều  tò mò   chuyện gì  xảy  ở trường Đại học Bắc Kinh mà khiến đối phương tức giận như .
"Không  hôm nay ông   đến trường ? Có chuyện gì ?"
Tôn Phồn Sâm  trả lời câu hỏi của Dương Xuân Mai ngay lập tức, mà là  Đỗ Kiều và  một cách nghiêm túc:     "Dư Vãn mất tích."
"Dư Vãn?" Đầu óc Đỗ Kiều ong ong, mắt đỏ lên:     "Vậy  ,  thể  ... ?"
Cô     những lời tiếp theo, càng   chúng trở thành sự thật. Tôn Phồn Sâm  cô   điều gì, vì  sắc mặt càng trở nên nghiêm túc hơn:     "Hiện tại  ai  cô   , cũng  loại trừ khả năng đó."