Tưởng Vệ:     "..."
Tưởng Vệ  chống nạnh, tức quá hoá :     "Nếu chú  tìm bạn gái, chú còn cần  nhờ  một đứa trẻ như cháu ? Cháu  vẽ ?"
 nhóc mũm mĩm     thuyết phục bởi lời  của  ,  đầu  và  chịu vẽ!
Thấy  thể giao tiếp  với  nhóc ,   chỉ  thể  tìm ngài Tư lệnh Hoắc – Hoắc Chính Lễ.
Sau khi hiểu rõ ngọn ngành của sự việc, ông   khỏi thở dài:     "Thằng bé   nghịch ngợm,  sẽ   chuyện với thằng bé."
Lời của ngài Tư lệnh Hoắc   sức thuyết phục, mười phút , nhóc mũm mĩm cuối cùng ngoan ngoãn  xuống, bắt đầu vẽ phác thảo.
Dưới bàn tay của  nhóc, hình dáng của Dư Vãn dần dần hiện , nhưng Tưởng Vệ    cảm thấy  quen mắt. Hắn  cố gắng nhớ xem   quen  cô gái nào với vẻ ngoài  , và cuối cùng kết luận là ...
Việc tìm   đảo dễ dàng hơn nhiều so với ở thành phố Bắc Kinh, Tưởng Vệ cất kỹ bức vẽ và trong lòng   kế hoạch cụ thể để tìm .
Sau một đêm  tàu, Tôn Chính Đông cuối cùng đến  thành phố Kim Tây. Vì xuất phát vội vàng,    mang theo bất kỳ hành lý nào.
Rời khỏi ga tàu,    chần chừ  chạy đến Đảo Lô Vĩ, trong suốt quá trình đó thậm chí  kịp uống một ngụm nước.
Khi đến cửa lớn của khu quân sự,  là 11 giờ sáng,   lấy  điện thoại của Tưởng Vệ  khỏi túi và nhờ cảnh vệ gọi giúp , nhưng cầm ống  đợi một lúc lâu mà  ai nhấc máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-405.html.]
Không liên lạc  với ai, Tôn Chính Đông chỉ  thể đến bệnh viện tìm Tần Thiệu Diên,  đó mới quyết định bước tiếp. Trong văn phòng, Tần Thiệu Diên đang đăm chiêu   điện thoại,   chờ cả buổi sáng nhưng chuông điện thoại  hề reo lên.
Trong  bộ bệnh viện, ngoại trừ phòng  việc của giám đốc và phòng nhận gửi thì chỉ  văn phòng của  mới  lắp điện thoại.
Nếu   rõ tình hình,   chắc chắn sẽ nghĩ  đang coi trọng chiếc điện thoại đó lắm. Một   thấy vẻ mặt mong chờ của , đều đang đoán già đoán non liệu    đang cãi  với vợ ?
Dù  thì bác sĩ Tần quá  trai,  còn thường xuyên sống xa cách vợ, một  vấn đề trong mối quan hệ là điều dễ hiểu.
Bác sĩ Tiểu Lưu lo sợ  sẽ  ăn uống gì và suy nhược cơ thể, liền mang theo hộp cơm nhôm gõ cửa văn phòng của .
"Bác sĩ Tần,   ăn cơm ? Hay là chúng  cùng  ăn ?"
Tần Thiệu Diên  tiếng nâng đầu lên,  một cái  đồng hồ, lúc  mới nhận   đến giờ trưa. Nghĩ đến việc vợ   thể sẽ gọi đến  giờ nghỉ trưa,  lắc đầu từ chối:     " còn việc,   ăn ."
Bác sĩ Tiểu Lưu  dám hỏi   thứ hai, chỉ  thể mang hộp cơm của   một .
Khi Tôn Chính Đông đến tầng ba, tình cờ  ngược  với  :     "Xin hỏi bác sĩ Tần  ở trong văn phòng ?"
Bác sĩ Tiểu Lưu  gặp Tôn Chính Đông, nhưng     là  rể của Tần Thiệu Diên, vì  nhỏ nhẹ nhắc nhở:     "Anh  đang ở đó, nhưng tâm trạng bây giờ   lắm,  khuyên  nên cẩn thận lời ."
Tôn Chính Đông ngạc nhiên nhíu mày,  suy nghĩ sâu xa  gõ cửa văn phòng.