Đỗ Kiều nhận lấy thư, hiện lên nụ  nhẹ:     "Nếu em  đến nhà chị ăn cơm,      tìm em, em đừng để ý đến  ."
Yêu cầu  khiến Tưởng Thừa  bối rối.
Trong lòng  , Tần Thiệu Diên là hình tượng giống như thần tượng, bây giờ bảo  phản bội thần tượng...    lưỡng lự.
Thấy chồng    gì, Uông Đình Đình chọc  cánh tay  ,  nhỏ:     "Anh    ngốc ,  Thiệu Diên và chị dâu là vợ chồng,  tất nhiên   lời chị dâu chứ -"
Tưởng Thừa gãi đầu, thấy cũng đúng, cuối cùng chọn phía Đỗ Kiều.
Đỗ Kiều  hài lòng với sự nhận thức của  , khi  về còn  quên cho họ thêm nhiều nho tự trồng.
Cặp đôi cầm theo một đống nấm và nho, hạnh phúc trở về nhà.
Trước khi  ngủ  buổi tối, Đỗ Kiều  lá thư đó, vẫn là lời xin ,  về việc Tôn Chính Đông  an  lên đảo, cuối cùng nhắc đến Tưởng Vệ, lời lẽ toát lên sự oan ức.
Cô cất lá thư ,  trong chăn ấm áp và  một giấc mơ  suốt đêm...
Những ngày tiếp theo, Đỗ Kiều liên tục chờ đợi điện báo từ Tôn Chính Đông, nhưng  hề nhận  tin tức gì từ  .
Bất đắc dĩ, cô chỉ  thể gọi điện cho Tưởng Vệ.
Sau khi tìm hiểu mới , hóa  Tôn Chính Đông lên đảo ngày thứ hai   cảm sốt, vài ngày  mới dần khỏe  và tiếp tục tham gia  nhóm tìm . Mọi   thể   tâm tư của  , Tưởng Vệ  khỏi tò mò hỏi:     "Người tên Dư Vãn   lắm ? Khiến  trai cô mê mẩn đến thế."
"Đương nhiên  ,  đừng  mơ tới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-407.html.]
Nghe cô  , Tưởng Vệ  khẩy:     " phát hiện cô và nhóc mập giống , luôn suy nghĩ lung tung."
Đỗ Kiều chỉ nhẹ nhàng   trả lời,  định  lời tạm biệt thì   Tưởng Vệ hỏi:     "Cô và Tần Thiệu Diên thế nào ? Người đó cứ buồn bã suốt, cứ như ai nợ   tiền ."
Tưởng tượng  bộ mặt cau  đó, Đỗ Kiều cong môi, giải thích:     "Không  gì , chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ giữa vợ chồng, vài ngày nữa sẽ  thôi."
"Ừ, cần  giúp đỡ chuyển lời gì ?"
Về chuyện giữa vợ chồng, Đỗ Kiều    phiền  ngoài, nên :     "Tạm thời , cảm ơn ."
Sau khi cúp máy, cô   điện thoại do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định  gọi đến  điện thoại quen thuộc .
Nghĩ đến việc các con đều đòi ăn hoa quả sấy, Đỗ Kiều   mua một  đồ ăn vặt ở cung tiêu xã  khi trở về nhà. Do việc gọi điện và mua sắm  chậm trễ, hôm nay cô về nhà muộn hơn bình thường,  bước  ngõ   Dương Xuân Mai chặn .
"Sao con về muộn thế? Nhanh chóng qua nhà họ Tần xem thử , lúc sáng ông lão đang  dạo thì  ngã!"
Trái tim Đỗ Kiều thắt , vội vã hỏi:     "Bây giờ ông  ở ? Ngã nặng ?"
Dương Xuân Mai thấy cô tin sự việc, liền  chút chột  lấy  một cái khăn tay,  sức lau khóe mắt, cố che giấu ánh mắt lấp lánh:     "Ông lão đang ở nhà đấy, ông   chịu đến bệnh viện, con mau qua xem thử ."
Đỗ Kiều  dám trì hoãn thêm nữa, cô giao đồ đang cầm cho Dương Xuân Mai  chạy nhanh về phía trạm xe bus ở đầu đường.
Nhìn theo bóng dáng con gái xa dần, Dương Xuân Mai lẩm bẩm:     "Đừng trách  dọa con, đây là ý tưởng của ông lão,  chỉ là  tòng phạm mà thôi."