"Đừng  , chúng  là  một nhà mà."
Nghe  gọi  như thế ở  mặt  ngoài, Đỗ Kiều cảm thấy  hổ, cô né tránh đôi mắt đầy ắp tình cảm của đối phương,  sang nắm tay Dư Vãn:     "Đi thôi, chúng  lên phòng của tớ tâm sự,    tớ nhớ  đến nhường nào ."
Cho tới khi hai   rời khỏi, Tần Thiệu Diên vẫn đang chìm đắm trong niềm vui của câu  "chúng  là  một nhà". Anh giơ cổ tay lên  đồng hồ đeo tay, lôi kéo Tôn Chính Đông  phòng bếp.
Tôn Chính Đông vẻ mặt khó hiểu, hỏi :     "Cái gì đây? Em dẫn   đây để  gì?"
"Đi nấu cơm."
Tôn Chính Đông:     "..."
Bên , trong phòng ngủ, Đỗ Kiều và Dư Vãn nắm tay   ở  giường và cái ghế bên cạnh giường, kể  những chuyện thú vị ở hải đảo và thành phố Bắc Kinh.
Nhắc tới Đại học Bắc Kinh, Dư Vãn  cúi đầu xuống, tạm thời   ý định trở về.
"Cậu  định gặp cha  của  ?"
"Ừm, cứ như  , nếu như đến trường thì   sẽ , lúc đó coi như họ  tớ về ."
Người  thường  "Mỗi nhà đều  những khó khăn riêng", Đỗ Kiều hiểu  sự khó xử của cô , nhưng cô cảm thấy đây   kế lâu dài.
"Cậu và  trai tớ thế nào ? Có  hai  đang qua  với  ?"
Dư Vãn bất chợt ngẩng đầu lên, đỏ mặt:     "Cậu...    ? Là    với  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-415.html.]
"Dĩ nhiên là   , với ánh mắt tình tứ nồng nàn của hai ,    cũng khó."
Lời trêu ghẹo khiến sắc mặt của cô gái càng đỏ hơn:     "Tớ  cố ý giấu , chỉ là tớ thấy ngại quá."
"Mối tình đầu mà- ngại ngùng là chuyện bình thường,   hai   kế hoạch, dự tính gì ?"
"Tạm thời tớ với     dự tính gì."
Từ khi hai  hẹn hò, Dư Vãn  suy nghĩ  nhiều. Cô  từng nghĩ tới chuyện đưa bạn trai về nhà  mắt cha , nhưng với tính tình của hai  đó, chắc chắn sẽ  để  gả cho một nhân viên nghiên cứu khoa học với hai bàn tay trắng."
Nếu để họ  thì họ nhất định sẽ  nảy sinh ý , chỉ sợ lúc đó sẽ gây nên ảnh hưởng   với Tôn Chính Đông.
Đỗ Kiều  thấy qua đức hạnh của cặp cha  , cô  hỏi thêm gì nữa:     "Tớ còn  một ngôi nhà đang bỏ trống,  thì  tới đó ở , chúng   thể ở gần  một chút."
"Cảm ơn , Tiểu Kiều-  mà... tớ sợ liên lụy tới ."
Thật    trở về, Tôn Chính Đông  giúp cô  tìm chỗ ở, nhưng Dư Vãn sợ   cha   mà   thì sẽ tát nước bẩn   Tôn Chính Đông, cho nên cô  mới   ở.
Cô  sợ nhất là   sẽ  liên lụy vì .
"Cậu cứ yên tâm ở , tớ  sợ  liên lụy . Chờ ăn tối xong, tớ sẽ dẫn  qua đó."
Có một  bạn  như , Dư Vãn  một  nữa rơi nước mắt, cô  nghiêng  ôm lấy Đỗ Kiều, giọng  nghẹn ngào:     "Tiểu Kiều,  quen  với  thật -tớ thực sự  may mắn!"
Sau bữa tối, Đỗ Kiều và Tần Thiệu Diên  đưa họ đến cái sân vườn  cổng  , đây là căn nhà mà cha của Tần Thiệu Diên để , bỏ trống  ai ở nhưng vẫn thường xuyên   đến dọn dẹp, nên sân vườn luôn  giữ sạch sẽ gọn gàng.