Khi đến cổng sân vườn, Đỗ Kiều  đưa chìa khóa cho Dư Vãn và giao chăn đệm cho Tôn Chính Đông,   ý định ở   bóng đèn:     "Hai  từ từ sắp xếp nhé, tớ và Thiệu Diên sẽ   phiền. Trong sân  giếng nước, hai   cần   ngoài gánh nước."
Sau đó, cô còn nhắc nhở một  điều cần chú ý,  rời  với Tần Thiệu Diên.
Trên đường về nhà, Đỗ Kiều  ở ghế phụ, ánh mắt lướt qua  đàn ông bên cạnh một cách lén lút,  khỏi tự hỏi    về thì dự định ở  bao lâu nữa mới ?
Người đàn ông cảm nhận  ánh  lén lút của cô, khóe môi cong lên thành một nụ :     "Em   hỏi  dự định ở  bao lâu ?"
Trong mắt Đỗ Kiều lóe lên sự ngạc nhiên, thầm nghĩ   quả nhiên là giun trong bụng .
"Anh định ở  bao lâu?"
Lúc , Tần Thiệu Diên giảm tốc độ, dừng xe  bên lề đường, đêm tối đen như mực, chỉ  ánh sáng từ đèn xe.
Ánh sáng đó cũng nhanh chóng tắt , khiến Đỗ Kiều dựa sát  lưng ghế, nín thở hỏi:     "Anh  gì ? Ở đây   nhà dân   cửa hàng, cẩn thận gặp  kẻ cướp."
Ngay khi lời cô còn  dứt,  đàn ông  nghiêng  qua, môi mỏng nhẹ nhàng quét qua khoé môi cô:     "Nếu gặp  kẻ cướp,  sẽ bảo vệ em."
Giọng  của  trầm thấp và đầy sức hút, cái chạm nhẹ  môi mang theo chút ngứa ngáy,  khí mơ hồ chứa đầy sự ám , Đỗ Kiều dùng tay đẩy mặt  ,  giữ  bình tĩnh:     "Anh định  gì? Cẩn thận   tố cáo   ảnh hưởng đến bầu  khí của xã hội!"
Tần Thiệu Diên  nhẹ trong lòng bàn tay cô, hỏi ngược :     "Em nghĩ   thể  gì chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-416.html.]
Nói xong,  kéo tay cô ,  chằm chằm  cô mà  chớp mắt:     "Anh  chừng mực mà, sẽ  hôn em ở đây ."
Thấy  chỉ đơn giản  thơm , Đỗ Kiều thở phào nhẹ nhõm,  còn cảm thấy căng thẳng như lúc ban đầu. Cô  thẳng , kéo gần  cách giữa họ và hỏi:     "Anh  trả lời em,   về dự định ở  bao lâu?"
Vừa mới như một con thỏ  dọa, giờ  đổi sang một bộ mặt khác?
Người đàn ông  lộ  vẻ ngượng ngùng,  hổ ho nhẹ một tiếng, :     "Anh dự định sẽ ở  đây,   nữa."
"Không  nữa?" Đỗ Kiều  dám tin mở to mắt:     "Bây giờ mới chỉ là mùa thu,  tới mùa đông mà! Các bé Kim Nguyên Bảo thì ?"
Cô  thể ngờ rằng  đàn ông   đột nhiên quyết định  rời  nữa...
"Chúng ở bên  sân vườn, tinh thần đều khá ."
Đỗ Kiều vẫn đang từ từ tiêu hóa tin ,  khỏi hỏi thêm:     "Không   hẹn là về  Tết nguyên đán ? Sao  về sớm thế ?"
Trong bóng tối,  đàn ông bất ngờ nắm lấy tay cô, thở dài nhẹ nhõm:     "Anh sợ nếu  về bây giờ, em sẽ quên mất ."
Nhìn thẳng  khuôn mặt đáng thương của  đàn ông, trái tim Đỗ Kiều dần trở nên mềm mại, cô chủ động nghiêng  và hôn lên môi , nhẹ nhàng :     "Làm  em  thể quên   chứ? Dù    già , em cũng  bao giờ quên ."
Những lời ngọt ngào của cô như một loạt pháo hoa bùng nổ trong trái tim , mở  một bức tranh năm màu rực rỡ. Trong  gian xe tối tăm, hai  âu yếm hôn , như thể thời gian  dừng  ở khoảnh khắc , vĩnh viễn  đổi.