Đêm Quan Văn Phương sinh, một sản phụ khác trong cùng phòng cũng sinh, tất cả đều là trẻ sơ sinh  ngoại hình và cân nặng khá giống . Tề Quyên liếc mắt một cái  thích Dư Vãn, cảm thấy đứa trẻ  và   duyên, nên  nảy sinh ý định lấy trộm con.
Bà  nhân lúc giữa đêm khi   đang ngủ say để ôm trộm Dư Vãn,  sợ gia đình Tống  chút thế lực sẽ điều tra  , nên đặt con gái của một sản phụ khác  chỗ của Quan Văn Phương.
Kết quả là   đều nghĩ rằng chỉ  một sản phụ mất con...
Nghe xong  bộ câu chuyện về nguyên nhân và hậu quả, vợ chồng nhà Tống đều ngớ  vì sốc.
Ai  thể nghĩ, đứa con gái mà họ yêu thương hơn hai mươi năm    con ruột, còn con gái ruột của họ   kẻ  bắt ?
"Dư Vãn những năm qua  hề hạnh phúc, từng nghĩ tới việc tự tử, cũng  bỏ nhà , nếu hai    nhận cô , thì đừng  phiền đến cuộc sống của cô  nữa."
Lời của Tưởng Vệ như lưỡi d.a.o sắc, đ.â.m  đau đớn.
Quan Văn Phương như mất hết sức lực, trượt  xuống ghế, nước mắt lã chã rơi,  lúc biến thành tiếng nức nở:     "Đứa con gái tội nghiệp của , là   sai! Tại  lúc đó    con nhiều hơn một chút?"
Dáng vẻ đau khổ của bà  khiến hai  đàn ông trong phòng cảm thấy  khó xử, Tống Quân  ôm vai vợ an ủi, nhưng  bà  đẩy :     "Tất cả là  của , ngủ như chết, con    đánh tráo mà cũng  ,  như   xứng  cha!"
Tống Quân im lặng chịu đựng sự giận dữ của vợ, trong lòng cũng tự trách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-419.html.]
Nếu lúc đó ông   thể quan tâm hơn một chút,  lẽ  chuyện   đến nỗi . Tiếng  của Quan Văn Phương nhanh chóng thu hút sự chú ý của những  khác. Tống Bác Thao gõ cửa bên ngoài phòng, giọng  gấp:     "Cha , hai   ? Mở cửa ."
 vợ chồng nhà Tống  ai  gì, vẫn chìm đắm trong nỗi buồn. Tưởng Vệ đem những tài liệu đó  cất  hồ sơ, thấp giọng :     "Mọi chuyện cơ bản là như , cháu sẽ trở về , nếu hai  cần giúp đỡ gì, hãy gửi điện tín cho cháu."
Thấy   sắp , Quan Văn Phương tạm thời dừng , nghẹn ngào :     "Cảm ơn cháu   cho chú dì  sự thật, chú dì  thể gặp cô   ? Huhu-là dì   với con bé."
"Hai  thực sự  nhận cô ?"
"Con bé là con gái của dì, tất nhiên là dì  gặp con bé!"
Tưởng Vệ  thể chịu đựng   khác , nhưng chuyện     thể tự quyết định:     "Đối phương ở bên  còn   về nguồn gốc thực sự của , để cháu hỏi ý kiến cô    sẽ  cho chú dì ."
Đến nước , Quan Văn Phương chỉ còn  tựa  lưng ghế  nức nở...
Trong khi đó, tại sân vườn khu tứ hợp viện, Đỗ Kiều đặt một đống tài liệu học tập  mặt Dư Vãn, ý là:     dù  nghỉ học thì vẫn  tiếp tục học.
"Cảm ơn , Tiểu Kiều." Dư Vãn nhặt lên một quyển sách và ôm  lòng, nở một nụ  ngọt ngào.
Đây là  đầu tiên Đỗ Kiều thấy cô   thế ,  khỏi khen ngợi:     "Cậu  lên thật xinh , đợi  và  trai tớ kết hôn, tớ nhất định  chụp cho các  một bộ ảnh cưới ."