Dư Vãn đưa tay lên che khuôn mặt nóng bừng, giọng đầy  hổ:     "Chúng tớ mới bắt đầu hẹn hò, đến chuyện cưới xin còn lâu lắm."
Lúc , Tôn Chính Đông trở về từ bên ngoài, tay còn mang theo một chiếc tivi. Anh  sợ Dư Vãn ở đây sẽ cảm thấy cô đơn, nên  đặc biệt mua từ bách hóa đại lâu:     "Hai    xem ti vi ? Chỉnh ăng-ten một chút là  thể xem  ngay."
Thấy   vất vả mang về, Đỗ Kiều và Dư Vãn theo đối phương  phòng,  đó  xuống ghế và chờ   chỉnh sửa chiếc ti vi.
 Tôn Chính Đông thường xuyên mải mê trong phòng nghiên cứu, cũng    xem tivi, mất một lúc lâu mới chỉnh .
Khi trong tivi xuất hiện hình ảnh,   mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương trình tivi thời đại   ít, Dư Vãn xem  chăm chú, nhưng Đỗ Kiều   mấy hứng thú. Cô bước  khỏi phòng,   sân vườn,  khỏi quan sát xung quanh.
Những   đến đây đều là vội vã  qua,  bao giờ  kỹ sân vườn . Tần Thiệu Diễn vì  mâu thuẫn với cha , cũng hiếm khi lưu  đây.
Nhìn kỹ, thực  khu vườn nhỏ  khá , đặc biệt là hoa mộc lan bên góc tường đang nở rực rỡ. Bỗng nhiên, một trận ồn ào từ ngoài cửa truyền , lập tức phá vỡ  gian yên bình.
Cô nhíu mày   ngoài, thấy cha  Dư Vãn với vài  đang  về phía . Đỗ Kiều vội vàng đóng cửa sân và khóa trái , hoang mang    họ tìm  đến đây.
Dư Vãn chỉ mới đến Bắc Kinh hôm qua, tối mới chuyển đến đây ở,  thông tin của họ  nhanh như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-420.html.]
 trong tình huống ,   thời gian để suy nghĩ kỹ, Đỗ Kiều vội vã chạy trở  nhà và đóng cửa . Tôn Chính Đông và Dư Vãn vẫn   chuyện gì xảy , thấy cô  vẻ mặt hoảng hốt, cả hai đều ngơ ngác.
"Cả hai đừng  gì, cha  của Tiểu Vãn ở bên ngoài, họ  nhiều  lắm." Đỗ Kiều  hiệu cho họ im lặng và dựng tai lên  ngóng,  sợ những  bên ngoài sẽ lao .
Người   "nhà văn gặp quân lính, lý lẽ khó mà giải thích", nếu những  bên ngoài  là những kẻ côn đồ, dù cô  ăn   đến mấy cũng vô ích.
Có thể Dư Vãn sẽ  họ kéo  một cách cưỡng chế...
Lúc , Dư Vãn  sợ hãi đến mức đầu chôn  lòng Tôn Chính Đông  dám động đậy, hình ảnh chiếc chổi lông gà của cha Dư  ngừng hiện lên trong đầu, khiến cô  càng thêm run rẩy.
"Đừng sợ, họ sớm muộn gì cũng sẽ ." Tôn Chính Đông vỗ nhẹ lưng cô , trong lòng  mắng cha  Dư một trận tơi bời.
Chẳng bao lâu, ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa "bộp bộp bộp", ba  trong nhà  ai lên tiếng. Cho đến khi bên ngoài yên tĩnh trở , Dư Vãn mới dám nhỏ giọng :     "Tiểu Kiều, xin , là tớ  phiền ."
"Đừng nghĩ , tớ   ngoài là vì sợ họ bắt  ,  vẻ như chỗ   còn an  nữa, chúng  cần  chuyển chỗ."
"Tại  họ  thể tìm đến đây? Chẳng lẽ cha  của Tiểu Vãn  luôn theo dõi cô ?" Lý trí của Tôn Chính Đông vẫn còn hoạt động, nhanh chóng nhận  vấn đề.  Đỗ Kiều   suy nghĩ khác,  nghĩ rằng gia đình Dư Vãn  đủ năng lượng và tài nguyên để theo dõi,  lẽ là    báo tin cho họ.