Hơn nữa, Đỗ Kiều  mở xưởng, đảo là lựa chọn hàng đầu.
Về phần thành phố Bắc Kinh,  thể chờ các con nghỉ hè hoặc nghỉ đông mới đến nghỉ. Chỉ còn hai năm nữa, ông lão Tần sẽ nghỉ hưu từ, cô  mua một căn nhà lớn hơn  đảo.
Gia đình sống cùng , vui vẻ hạnh phúc là điều  nhất.
Trong năm qua, Đỗ Kiều luôn chú ý đến nhân tài từ các trường đại học lớn, đặc biệt là những  chuyên về ngành dược, đây chính là đối tượng mà cô  mời gọi.
Tuy nhiên, những nhân tài như   dễ gặp, nhất là ở thành phố Bắc Kinh, nơi mà sinh viên  nghiệp  thể  phân công ở  thành phố Bắc Kinh, ai    đến một hòn đảo hoang sơ nào đó chứ?
Sau vài  gặp bế tắc, Đỗ Kiều  bắt đầu nghĩ thông suốt, nếu  tìm  nhân tài phù hợp ở thành phố Bắc Kinh, cô sẽ  tìm ở các thành phố khác, Trung Hoa rộng lớn như , chắc chắn sẽ tìm  nhân tài!
Những ngày tiếp theo, cô  học  chuẩn  cho việc trở về đảo.
Sắp  chia tay, Dương Xuân Mai  nỡ một chút nào:     "Khi cha con nghỉ hưu, cha  sẽ chuyển đến đảo Lô Vĩ, lúc đó chúng   còn  chia cách nữa!"
"Được ạ, lúc đó con sẽ xây một căn biệt thự ba tầng, để   cùng ở với con."
Dương Xuân Mai  cô   đùa, vội vàng can ngăn:     "Đừng phung phí tiền bạc! Khi các con lớn, cần tiền cho nhiều việc, con tiêu tiền như , Thiệu Diên sẽ  nuôi nổi con !"
"Con  cần   nuôi,   một ngày nào đó còn trở thành con nuôi   chứ." Đỗ Kiều   khoe với  về tài sản của , nhưng nghĩ  thì thôi. Dù     giữ  bí mật,    bao nhiêu tiền, chắc chắn sẽ mất ngủ hàng đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-431.html.]
Vì các ngành nghề đều thiếu hụt nhân sự, sinh viên đại học của khóa 1977   lượt  nghiệp  mùa xuân năm 1982. Đỗ Kiều cũng chọn  nghiệp sớm, và công việc do cơ quan phân công, cô  chút do dự mà từ chối.
Người lười như cô vẫn thích cuộc sống tự do hơn.
Đợi  Tết, gia đình bốn  họ sẽ rời thành phố Bắc Kinh.
Các bé  kết  với nhiều bạn bè  ở đây, để chia tay với bạn bè, chúng mua  nhiều thiệp chúc mừng, mỗi chữ  thiệp đều do chính tay chúng , những chữ   thì tự ghép vần  thế.
Sau khi  xong, hai đứa trẻ còn nhờ Hoắc Kiêu kiểm tra  một  nữa.
Sau khi kiểm tra xong tất cả các tấm thiệp, Tiểu Nãi Đường lấy  tấm thiệp khác từ trong túi áo, đưa cho  trai:     "Anh ơi, cái  là cho ,  em bảo   ở  chỗ  tiếp tục học tập, ừm... Chúc   nghiệp sớm! Kỳ nghỉ hè năm nay,   nhớ  về đảo thăm chúng em."
Đến nay, Hoắc Kiêu  trở thành một  bé 15 tuổi, với chiều cao 1 mét 8 khiến Tiểu Nãi Đường  ngước . Mỗi  như thế, Tiểu Nãi Đường luôn cảm thấy  hài lòng vì chiều cao của  quá thấp.
Tuy nhiên, hôm nay cô bé   biểu hiện bất mãn mà ngoan ngoãn giơ tấm thiệp, lòng đầy lưu luyến. Hoắc Kiêu mím môi nhận lấy thiệp, nghiêm túc hứa hẹn:     "Đến kỳ nghỉ hè,  sẽ về thăm các em."
Nhận  lời hứa của  , một nụ  cuối cùng xuất hiện  khuôn mặt Tiểu Nãi Đường.
Những ngày gặp gỡ luôn trôi qua thật nhanh...
Sau Tết Nguyên Đán đến ngày mười lăm, Đỗ Kiều và Tần Thiệu Diên dẫn theo hai đứa trẻ lên chuyến tàu trở về đảo.