Ngày hôm , khi họ một  nữa bước lên mảnh đất của đảo Lô Vĩ, cảm giác ngay cả  khí cũng ngọt ngào. Vượng Tử hứng khởi bước xuống thuyền, dang rộng hai tay hét lớn:     "Tần Kiều Dương  đây  trở !"
Ngay lập tức,  nhóc  Tần Thiệu Diên trừng phạt  thương tiếc:     "Đừng   mất mặt nhà , con   ăn sủi cảo chiên nữa ."
Vượng Tử ôm đầu, oan ức kể lể với Đỗ Kiều:     "Mẹ ơi, cha đánh con."
Thực  Đỗ Kiều cũng thấy hành động   của  nhóc đáng ăn đòn, nhưng cô vẫn dịu dàng :     "Ngoan, ăn sủi cảo chiên mới quan trọng, chúng  cùng  thôi."
Khi mức sống của   dần  nâng cao, việc đến nhà hàng ăn uống  còn là chuyện xa xỉ. Nghe  giờ  mua sủi cảo chiên còn  xếp hàng, điều  khiến Vượng Tử quên hết việc kể tội cha, nhanh chóng chạy về phía nhà hàng.
Nhìn thấy  con trai  chịu  yên một chỗ, Đỗ Kiều cảm thấy may mắn vì chỉ sinh  một đứa trẻ nghịch ngợm như thế.
Lần  trở về, họ  mang theo nhiều hành lý, như đám Kim Nguyên Bảo và phần lớn hành lý   gửi về đảo  bằng xe chở hàng.
Có nhóc mũm mĩm chăm sóc chúng, điều  khiến Đỗ Kiều  yên tâm.
Khi họ đến nhà hàng, chỉ còn  mười cái sủi cảo chiên nhân hải sản, Tần Thiệu Diên mua hết và phân chia cho mỗi  hai cái, phần còn  chia  đĩa của Đỗ Kiều.
"Mẹ vất vả nhất, hai cái  cho  ăn, các con   ý kiến gì chứ?"
Hai đứa trẻ lắc đầu,  ai dám phản đối.
Thấy chúng còn khá ngoan, Tần Thiệu Diên rót giấm  đĩa của Đỗ Kiều:     "Ăn , nếu thích ăn, sáng mai cha sẽ mua thêm."
"Cảm ơn cả nhà -" Đỗ Kiều  rạng rỡ  họ,  khách sáo nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-433.html.]
Ngoài sủi cảo chiên nhân hải sản, Tần Thiệu Diên còn mua thêm sủi cảo chiên nhân thịt heo. Bữa ăn đầu tiên trở về đảo,   ăn  thoải mái.
Sau khi no nê, họ  bộ dọc theo con đường trở về nhà.
Những năm qua, sự  đổi  đảo Lô Vĩ  nhiều lắm, một  con đường đất    thế bằng đường nhựa,  lượng đèn đường ven đường cũng tăng lên vài cái, gần xưởng đóng tàu còn xây thêm một công viên, mỗi dịp cuối tuần, các cặp tình nhân thường đến đó hẹn hò.
Vượng Tử đá những viên sỏi nhỏ bên đường, bỗng nhiên nảy  một câu hỏi:     "Mẹ ơi, con với em gái sẽ  đến trường tiểu học Lô Vĩ để học  ?"
"Ừm, đúng ,  đảo  chỉ  một trường tiểu học thôi. Nếu con   nhiều lựa chọn hơn thì  thể đến trường ở thành phố Kim Tây học."
Câu trả lời của Đỗ Kiều khiến Vượng Tử giật .
Nếu  học ở thành phố Kim Tây, mỗi ngày mất bốn tiếng  ,  nhóc  điên, chắc chắn  !
Tiểu Nãi Đường cũng   , đối với cô bé, học ở  đều như , cô bé chỉ  sống cùng bố .
Các hộ dân xung quanh trong khu tập thể thấy họ trở về đều nhiệt tình chào hỏi,   họ   sẽ định cư ở đảo, nhiều   hiểu nổi. Ở Bắc Kinh là thành phố mà- một nơi  lành,   mạnh hơn hẳn hòn đảo  gấp trăm  ?
Tiểu Kiều    điên  chứ?
Đỗ Kiều    quan tâm  khác nghĩ gì, việc đầu tiên khi về nhà của cô:     Tổng vệ sinh!
Khăn lau, chổi quét, mỗi  chọn một thứ.
Không  lười biếng, nếu phát hiện ai lười biếng sẽ  phạt rửa bát một tuần.