Tiểu Nãi Đường lườm  nhóc một cái, thẳng thừng bác bỏ ý tưởng  thực tế:     "Anh nghĩ chúng  chuyển đến lớp ,  chúng  sẽ   ai là giáo viên chủ nhiệm ? Anh dám đề cập đến Thành phố Kim Tây, cẩn thận   cho  ăn thịt trong vòng một tháng."
Nghe xong, Vượng Tử   tuyệt vọng, lúc , lớp trưởng của lớp hô to:     "Tần Kiều Dương, Tần Kiều Tuyết, thầy Bạch  gặp các bạn ở văn phòng."
Mọi chuyện  đến cũng  đến...
Chúng   một cái, miễn cưỡng rời khỏi bàn học  đến văn phòng.
Trong văn phòng rộng lớn, Bạch Vũ Phàm đang uống  chờ chúng. Chẳng bao lâu, hai bóng dáng nhỏ nhắn lướt qua  mắt,   khẽ .
"Các em đến đây."
Anh  vẫy tay về phía cửa, Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường với bộ dạng chán nản bước :     "Em chào thầy ạ-"
"Ừ, hai em  thích nghi với môi trường mới ?"
Nhìn  đôi mắt như    của  , Tiểu Nãi Đường thành thật trả lời:     "Rất , chúng em  thích nghi ."
Chỉ là vẫn  thích nghi  với thầy giáo mới.
"Vậy  , hi vọng   các em  thể luôn giữ  tâm trạng vui vẻ trong học tập và cuộc sống, đừng vì  thầy mà cảm thấy áp lực tâm lý gì."
Tiểu Nãi Đường nịnh nọt , hứa với  :     "Thầy yên tâm, chúng em sẽ học , tuyệt đối  gây rối."
Bạch Vũ Phàm  hài lòng với câu trả lời của cô bé,  uống thêm một ngụm ,  đó cho họ . Ra khỏi cửa văn phòng, Vượng Tử vẫn  hiểu   gọi chúng đến văn phòng rốt cuộc là vì mục đích gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-436.html.]
Họ chẳng  gì cả?!
Thực  Vượng Tử  thông minh, chỉ là tính cách  ngốc nghếch, Tiểu Nãi Đường thấy  trai ngay cả điều  cũng  hiểu,  khỏi thở dài:     "Anh nghĩ ngoài cha  của thầy , thầy Bạch còn kính nể ai nữa?"
"Cha chúng ?"
",   hiểu ? Thực   giáo viên chủ nhiệm của chúng , áp lực của   cũng  lớn, nếu  giáo dục , sẽ cảm thấy    phụ lòng cha  chúng . Vì , ý của   là, từ bây giờ trở , miễn là chúng   gây rối,   sẽ   khó dễ chúng , cho chúng  yên tâm học hành."
"..." Vượng Tử chớp mắt,  chút  tin:     "Anh  chỉ  hai câu,  em  thể nghĩ  nhiều như ? Tại      đó là ý đó?"
Thấy  trai  chẳng qua chỉ là cái đầu gỗ, Tiểu Nãi Đường lười giải thích thêm, cảm thấy lãng phí nước bọt.
Để tránh né, Bạch Vũ Huyên cùng tuổi với chúng  sách ở lớp bên cạnh,   ruột và  trai ruột ở trường  khiến  bé cảm thấy áp lực  lớn.
Sau giờ học,  bé và  em nhà Tần trở về nhà, luôn miệng phàn nàn suốt đường , Vượng Tử  những lo lắng của đội phương, bỗng nhiên cảm thấy  khá may mắn.
Ít nhất    chạy đến trường để quản lý ...
Tin tức về sự trở về của Đỗ Kiều nhanh chóng truyền đến tai Tiền Viện.
Vào buổi tối cuối tuần,   tụ tập , căn phòng đầy tiếng  và tiếng . Hiện tại Tiền Viện cũng   nghiệp, cô  vốn  tiếp tục thi  đại học nhưng đề thi hai năm  càng ngày càng khó.
Sau một   đậu, cô   từ bỏ.
Quay trở  xưởng đóng tàu vẫn giữ vị trí cũ, những kiến thức học  ở trường trung cấp chẳng mấy khi  sử dụng, điều  khiến cô  cảm thấy   thoải mái khi ở trong xưởng.