Buổi tối ăn xong, cả nhà bốn   đầu tiên ở chung một phòng, mỗi  đều bận rộn với công việc và học tập của .
Đến lúc  ngủ, các bé vẫn  phấn khởi,  hề buồn ngủ. Tiểu Nãi Đường ôm lấy tay Đỗ Kiều   giường, nũng nịu :     "Mẹ ơi, con thật sự   lớn lên, nếu hàng ngày  thể ôm  ngủ thì   mấy-"
Vượng Tử  bên cạnh Tần Thiệu Diên, ghen tị  em gái,  nhóc cũng  ôm   nũng, nhưng  nhóc    lớn, là một  trai,  thể  như  nữa.
Nếu  thể,   cũng   lớn lên!
Đỗ Kiều dịu dàng  các con, hỏi về tình hình học tập và tiến độ học tập ở trường của chúng. Nghe đến đây,  khí ấm áp  đó đột nhiên  đóng băng, Tiểu Nãi Đường lập tức  trừ và buông tay  .
"Tạm , chỉ là... bài kiểm tra hôm qua  vẻ    lắm."
Nụ   khuôn mặt Đỗ Kiều dần cứng đờ vì câu trả lời , cô nhướng mày hỏi:     "Không  lắm là thế nào? Không  đến mức nào?"
Tiểu Nãi Đường  giả lả,  chắc chắn :     "Có lẽ...  đủ điểm qua môn ạ."
"..." Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Kiều chỉ cảm thấy m.á.u nghẹn lên đến họng, cảm giác như m.á.u sắp phun .
Cô  dậy từ  giường, cố gắng tỏ  bình tĩnh:     "Con    sai ở  ? Con  so sánh điểm với các bạn khác ?"
Tiểu Nãi Đường hối hận vì   lỡ miệng, cô bé định bịa  lý do để qua mặt, thì  Vượng Tử  lớn:     "Mẹ ơi, em gái  cố ý , em   đau bụng nên mới  thi ."
Đỗ Kiều  con trai giải thích, lo lắng hỏi:     "Bụng con còn đau ? Mẹ đưa con  bệnh viện xem ?"
"Không đau nữa ,  đừng lo." Tiểu Nãi Đường lảng tránh ánh mắt,  đầu tiên cảm thấy  .
Cô bé tự hỏi,  lẽ   nên lừa dối ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-439.html.]
Sáng hôm , Chu Viễn và nhà Bạch sớm  đến.
Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường thấy Bạch Vũ Phàm, vội vàng tìm cớ trốn .
Nhớ  chuyện tối hôm qua, Đỗ Kiều lẳng lặng kéo Bạch Vũ Phàm  một bên hỏi:     "Nãi Đường  kỳ thi hôm  con bé   ,    ?"
"Ừm,  nửa trang là em   trả lời ." Bạch Vũ Phàm  đau đầu.
"Vượng Tử  là vì bụng của con bé đau." Đỗ Kiều càng  xu hướng tin lời các con, dù   giờ chúng  từng  dối.
Bạch Vũ Phàm do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định kể sự thật cho cô .
Những ngày gần đây, Tiểu Nãi Đường thường xuyên gấp   bàn học,  chỉ   thấy, các giáo viên khác cũng   thấy,   đang định tìm cha  cô bé để  chuyện.
Nghe xong, Đỗ Kiều cau mày, trong lòng  đoán  phần nào...
Trong sân, vài  đàn ông đang bê gạch  nhà, Đỗ Kiều lấy ví tiền dẫn con gái đến cửa hàng tạp hóa mua đồ ăn.
Trên đường , Tiểu Nãi Đường cảm thấy  lo lắng, dù mới chỉ bảy tuổi, dù  bao nhiêu ý đồ cũng  thể giấu giếm mãi .
Cô bé suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định thừa nhận  lầm với :     "Mẹ ơi, con xin , con   dối."
Nghe cô bé chủ động nhận , Đỗ Kiều  vui, nhưng  lộ  ngoài:     "Con   dối chuyện gì?"
Tiểu Nãi Đường  chân ,  thật:     "Con  hề  đau bụng, bài kiểm tra   xong vì con đang gấp ."