Trước đây, mấy khóm đất  đều do Dương Xuân Mai hoặc Tần Thiệu Diên chăm sóc, đây là  đầu tiên cô trồng rau.
Nhìn  những hạt giống rau trong tay, cô  chút  chắc chắn, lo sợ rằng  khi gieo trồng, mười ngày nửa tháng  thấy nảy mầm.
Nếu thành sự thật thì quá là  hổ...
Lúc , cửa nhà  gõ, Vượng Tử  thấy tiếng động "cốc cốc cốc", nhanh nhảu chạy  mở cửa, chỉ thấy bên ngoài là gương mặt tươi  của cô giáo Mục và vẻ mặt ngượng ngùng của Bạch Vũ Phàm.
Anh  lịch sự chào hỏi  ,  lẻn  chơi một .
Cô giáo Mục bước  sân, thấy Đỗ Kiều đang trồng rau, vội vã sai Bạch Vũ Phàm:     "Con  đấy  gì? Không mau  giúp một tay-cho cô  nghỉ ngơi một lát."
"À,  ạ."
Bạch Vũ Phàm  giỏi việc trồng cây, vội vàng  qua lấy công cụ từ tay cô  cúi xuống bắt đầu đào đất một cách nghiêm túc.
Đỗ Kiều  khách sáo, tiện tay đưa hết hạt giống cho  ,  đó mời cô giáo Mục   giàn nho  chuyện.
"Ôi? Hôm nay em thấy chị  vui,  chuyện gì  lắm  ?"
Nghe cô hỏi , nụ   mặt cô giáo Mục càng rực rỡ, nghiêng   nhỏ:     "Vũ Phàm vài hôm   xem mắt đấy! Lại còn với cô giáo âm nhạc  nữa! Bây giờ hai  họ đang yêu  !"
"Vậy chúc mừng chị nhé-cuối cùng  giải quyết  một nỗi lo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-448.html.]
" , hôm nay chị đến đây là  kể cho em  tin vui , hai  họ sẽ đính hôn  ngày Quốc tế Thiếu nhi, lúc đó các em nhất định  đến tham dự tiệc mừng!"
"Được, một sự kiện lớn như , chúng em nhất định sẽ tham gia!"
Trái ngược với cuộc trò chuyện rôm rả của họ, ở khu vườn rau, Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường – mỗi đứa  xổm một bên cạnh Bạch Vũ Phàm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:     "Thầy Bạch, chuyện thầy và cô Mạnh yêu ,   gì   với chúng em ?"
Ánh mắt của Bạch Vũ Phàm  phần lơ đãng,  dám  thẳng  chúng:     "Thầy yêu đương  liên quan gì đến các em ? Sao? Các em còn  phản đối  gì?"
Thấy    , Tiểu Nãi Đường mở to mắt, tỏ vẻ tức giận:     "Chúng em vì chuyện hôn sự của thầy mà  phạt  kiểm điểm, còn   bệnh viện lau dọn, thầy   công nhận công sức của chúng em, thầy quá đáng lắm!"
Nhận  vị tổ tông  thật sự tức giận, Bạch Vũ Phàm vội vàng nhượng bộ:     "Thầy   là  thừa nhận mà, thầy thực sự  ơn sự giúp đỡ của các em,   nhất định sẽ báo đáp các em!  về vấn đề nguyên tắc, tất cả miễn bàn."
Tiểu Nãi Đường   thất vọng bĩu môi, nhưng vẫn gửi lời chúc phúc:     "Chúc thầy và cô Mạnh mãi mãi hạnh phúc nhé, em và Vượng Tử sẽ chuẩn  quà cưới cho thầy."
"Không cần , chỉ cần các em học , đó mới là món quà  nhất cho thầy."
Tiểu Nãi Đường nghiêng đầu, lờ  lời từ chối của  , bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng quà gì.
Chiều tối, Tần Thiệu Diên về nhà, thấy hai đứa trẻ  bên , đầu sát    đang  gì?
Nghĩ rằng nên tôn trọng sự riêng tư của trẻ con,   hỏi thêm.
Bước  bếp, thấy Đỗ Kiều đang rửa rau,  rửa tay   qua giúp đỡ:     "Những việc  đợi  về  cũng , túi của  để  hòm đồ, bên trong  thư  và chị dâu  cho em."