Trước khi Tần Thiệu Diên  Bắc Kinh, cô   hai chuyến đến tòa bách hóa đại lâu, chuẩn  quà cho mỗi  trong nhà.
Ngoài , cô còn chuẩn  cho ông Chung những sản vật đặc trưng của đảo Lô Vĩ và tôm chua tự , hy vọng  thể dùng thức ăn hấp dẫn ông lão đến.
Lần   Bắc Kinh, Tần Thiệu Diên vẫn  bằng tàu hỏa,  thấy tay  đầy đồ, Đỗ Kiều   hổ:     "Lúc mua  thấy, đến khi để tất cả  mới nhận ,  vẻ như em mua  nhiều."
"Không ,  còn  thể mang , em mua thêm một ít đồ nữa,  vẫn  thể mang."
Sắp  tạm biệt , Đỗ Kiều bất chợt nhón chân, môi chạm nhẹ  má , một nụ hôn khẽ lướt qua,  đó nghiêm túc :     "Anh  đường thuận lợi, đến nơi nhớ gọi điện về nhà."
Nụ hôn đó khiến Tần Thiệu Diên đỏ bừng tai,  gật đầu đồng ý, nhưng  lo lắng cho cô, thế nên  nhỏ nhẹ  bên tai:     "Ở nhà nếu gặp  khó khăn gì nhớ gọi cho ,  nhất định sẽ giúp em giải quyết, tuyệt đối   tìm đến Tưởng Vệ nữa,  ?"
"..." Đỗ Kiều ban đầu   chăm chú, nhưng khi  đến câu cuối nhắc đến Tưởng Vệ, cô  đẩy vai ,   bất đắc dĩ:     "Được , em  mà,  mau lên tàu ,  thì lỡ tàu mất bây giờ!"
Từ khi hai  hòa giải, đây là  thứ hai  nhắc đến tên Tưởng Vệ, mỗi  như  đều mang theo chút ghen tị, dù  khiến   cảm thấy khó chịu nhưng  cứ kéo dài...
Như một  vợ nhỏ bé oán trách .
Đỗ Kiều   rời , cho đến khi đoàn tàu trở thành một chấm đen nhỏ, mới lưu luyến rời khỏi sân ga.
Khi từ Kim Tây trở về đảo Lô Vĩ  là buổi chiều, cô  đặt chân lên đảo, liền thấy Lý Tiểu Ninh với vẻ mặt lo lắng ở bến tàu:     "Chị Tiểu Kiều,  giờ chị mới trở về? Có chuyện  lành ! Có sự cố ở nhà xưởng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-450.html.]
Đỗ Kiều nhíu mày hỏi:     "Đừng lo, từ từ , chuyện gì xảy  thế?"
"Sáng nay em và Liễu Minh   nhà máy thì  một đám  vây quanh, họ ,   đòi tiền từ chị!"
Khi Đỗ Kiều đến nhà máy, cô thấy  hơn mười  đang tụ tập ở cửa, mỗi  đều tỏ  kích động,  vẻ như  lao  đánh .
Liễu Minh  giữa họ, biểu hiện khá bình tĩnh, miệng  ngừng giải thích, nhưng  ai lắng  lời  , vẫn cứ om sòm đòi một lời giải thích.
Đỗ Kiều mặt mày nghiêm nghị bước tới, Liễu Minh thấy cô đến, vội vàng bảo vệ cô bên cạnh ,  sợ những   thật sự  tay.
" là  phụ trách ở đây, các   chuyện gì cứ  với ."
Mọi   ngờ  chủ mới của nhà máy  là một phụ nữ trẻ trông  đến ba mươi tuổi.
Sau vài giây ngạc nhiên, ánh mắt họ đều chứa đầy sự khinh thường.
Lúc , một  đàn ông hơn bốn mươi tuổi  , hai tay chống nạnh, tức giận :     "Ông chủ Vương, chủ cũ của nhà máy,  từng , nếu bán nhà máy chắc chắn sẽ  tiền bồi thường cho chúng , bây giờ nhà máy  bán, ông   tiền bồi thường do cô trả, các  như  là  lừa dối chúng  ?"
Đỗ Kiều  thẳng lưng ở cửa nhà máy, giọng  cao nhưng đầy sức mạnh:     "Mỗi một thủ tục mua nhà máy của  đều hợp lý và hợp pháp,  cũng  bao giờ hứa sẽ trả cái gọi là tiền bồi thường cho ông chủ Vương,  tiền  các  đừng hòng đòi từ tay ."