"Ai hứa với các , các  cứ  tìm  đó."
Thấy cô  , một bà lão đột nhiên lao  chửi:     "Phì, đừng tưởng   , các  chỉ  ăn trọn chỗ tiền bồi thường! Bây giờ ông chủ Vương  chạy mất, đừng tưởng  thể lừa gạt chúng !"
Nhìn thấy thái độ chửi bới chanh chua của đối phương, Đỗ Kiều xoa chỗ thái dương đau nhức:     "Ông chủ Vương  hứa với các  như thế nào,   tham gia,   ông  bỏ trốn cũng  liên quan gì đến .  khuyên các   nhất nên đến cơ quan công an trình báo, còn hữu ích hơn là cứ  đây,  chắc chắn sẽ  trả tiền."
Lời  của cô khiến một   trở nên lơi lỏng,  đàn ông dẫn đầu thấy , vội vàng lớn tiếng :     "Mọi  đừng  cô  lừa, nếu cô   trả tiền, chúng  cứ  đây  , để cô   thể mở nhà máy!"
Nói xong,   định  xuống đất thật.
Đỗ Kiều lạnh lùng    một cái, nhắc nhở:     "Nếu  dám  xuống,  sẽ lập tức gọi cảnh sát, hậu quả  đó, chắc   chứ?"
Cơ thể  đàn ông run rẩy, cái lưng đang cúi xuống   thẳng lên.
"Hơn nữa,  cảnh báo các , nếu nhà máy  mất bất cứ thứ gì hoặc xảy  bất cứ chuyện gì,  sẽ đổ  lên đầu các , vì thế đừng nghĩ đến chuyện ,  thì  tù chính là mấy  thôi."
Mọi  ở đây đều là  dân bình thường, lời cảnh báo của Đỗ Kiều  hiệu quả, những    còn huyên náo lập tức im lặng. Một lúc ,   đều   đàn ông dẫn đầu, mong   đưa  ý kiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-451.html.]
Người đàn ông vò đầu bứt tai, cuối cùng   mục đích thực sự của .
"Đừng nghĩ tới việc dùng công an để dọa , chúng    gì sai, chúng   sợ! Bây giờ  cho mấy  hai lựa chọn:     một là trả tiền bồi thường cho chúng , hai là cho chúng  trở   việc trong nhà máy với tư cách là công nhân. Nếu  đồng ý, chúng  sẽ kiện lên !"
Điều  khiến Đỗ Kiều nhíu mày,  khỏi ngưỡng mộ   một chút. Việc lãnh đạo phía   sắp xếp công việc cho những  , thực sự  thể yêu cầu cô tiếp nhận họ.
"Việc trở   việc trong nhà máy,   thể xem xét, nhưng các  tự tin   thể đảm nhận công việc  chứ?"
"Tại  chúng   thể đảm nhận? Chúng  đều là những công nhân giàu kinh nghiệm."
Thấy  đàn ông dẫn đầu  nhiều như , Đỗ Kiều quyết định lấy    mẫu:     "Vậy   xem,  tên là gì,   trong nhà máy  công việc gì?"
Người đàn ông suy nghĩ một hồi,  vài giây mới :     " tên là Lưu Mậu, từng là  phụ trách cung cấp hàng trong nhà máy ."
"Lưu Mậu..." Đỗ Kiều dùng ngón tay gõ nhẹ  cằm,   một tràng dài:     "Năm nay 31 tuổi,  nghiệp cấp hai,  sở thích hút thuốc và uống rượu. Vì sự bất cẩn của ,  tháng ba năm 1980. nhà kho của xưởng  cháy. May mà  các công nhân khác phát hiện kịp thời, dập tắt đám cháy, nên mới  tạo thành tổn thất nghiêm trọng gì.    đúng ?"
Gương mặt  đàn ông lập tức trở nên  khó coi,   trừng mắt  Đỗ Kiều, hoảng loạn hỏi:     "Cô điều tra  ư?"