Đứng  bến tài tấp nập  qua , Đỗ Kiều cảm thấy  hồi hộp. Khi tàu cập bến, cảm giác hồi hộp đó mới  kìm nén .
Tần Thiệu Diên  vợ   bờ, chỉ  ôm cô, nhưng   lúc    là thời điểm  để tái ngộ.
Mọi   lượt lên bờ, Tần Thiệu Diên  giới thiệu hai bên.
Đỗ Kiều vội vàng đưa tay , nở nụ  lịch sự và  một  lời khách sáo. Liễu Minh cũng  tinh tế khi nhận lấy hành lý, dẫn họ đến nơi ở của Chung Đức Nguyên.
Chỉ mới một thời gian ngắn  đó, Đỗ Kiều  chuẩn  cho mỗi  một chiếc xe đạp, điều  giúp họ    bộ từ bến cảng về nhà máy.
"Xin , giai đoạn khởi nghiệp  khó khăn, để bác Chung  chịu khổ ."
Chung Đức Nguyên xua tay, vẫn nở nụ :     "Hồi trẻ bác leo núi lội suối tìm thảo dược, một ngày  thể  vài chục dặm đường, bây giờ vẫn  nhanh như bay, đừng coi thường bác."
Đỗ Kiều  nụ  của ông lão lây nhiễm,  nhịn  mà  theo:     "Bác Chung, ở đây cũng  núi, một ngày nào đó cháu sẽ dẫn bác  leo núi, để bác cảm nhận cảnh  của đảo Lô Vĩ."
"Được, hứa  nhé."
"Vâng! Hứa  ạ."
Hôm nay là ngày đầu tiên Chung Đức Nguyên đến đảo, Đỗ Kiều   về công việc, định để ông lão nghỉ ngơi thoải mái một ngày  mới tổ chức tiệc mừng cho ông .
Sau khi sắp xếp xong cho  già, họ rời .
Trên đường về nhà, Đỗ Kiều   xe đạp, tay ôm eo  đàn ông,  nhịn  mà véo nhẹ:     "Hình như  gầy  đấy? Ở thành phố ăn  ngon ?"
Người đàn ông  cô véo khiến cơ thể run lên, suýt nữa khiến cho xe đạp quẹo  hố. Sau khi bình tĩnh trở ,  mới bất lực :     "Anh đang lái xe, đừng nghịch."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-461.html.]
"..." Đỗ Kiều thực sự chỉ là véo nhẹ mà thôi,   ý  phiền , cô ngoan ngoãn đặt tay lên eo  đàn ông,  cử động nữa.
"Ông nội và cha   khỏe ? Lần   về   mang gì ăn cả ?" Cô đặc biệt  ăn món đồ ăn vặt mà  , nhưng   !
Thực , đồ ăn đều đang  đường,  đợi đến ngày mai hoặc ngày  mới đến. Tần Thiệu Diên khẽ , cố ý trêu chọc cô:     "Ban đầu  định mang một ít đồ ăn về, nhưng nghĩ  thấy nặng quá nên   mang nữa."
Đỗ Kiều thất vọng, cuối cùng   thêm gì.
Cách đó  xa  một nhà hàng, Tần Thiệu Diên lái xe đến cửa và dừng , nụ   khuôn mặt càng thêm rạng rỡ:     "Để bù đắp cho em,  nào,  mời em ăn ngon."
Đỗ Kiều ngẩng đầu  biển hiệu nhà hàng, lập tức mừng rỡ, sự thất vọng   tiêu tan, nghĩ thầm:      đàn ông của  mời khách thật hào phóng!
Lại còn dẫn  đến nhà hàng thịt dê ngon nhất  đảo để ăn ư? Không sợ ăn nhiều  nóng trong  ?
Họ bước  nhà hàng, chỉ  một bàn khách.
Tần Thiệu Diên gọi một nồi lẩu xương dê, đủ cho hai  ăn. Trong lúc ăn, Đỗ Kiều hỏi về những chuyện thú vị ở thành phố Bắc Kinh.
Nghe  Dương Xuân Mai gần đây  mê mẩn nhảy múa, cô cảm thấy ngưỡng mộ:     "Bao giờ em mới  thể sống cuộc sống như  nhỉ?"
Cô thực sự  sớm bước  cuộc sống nghỉ hưu.
"Bây giờ cũng ,  nuôi em."
Tần Thiệu Diên cẩn thận gắp thức ăn cho cô, mỗi món đều là thứ cô thích ăn, còn những thứ cô  thích, cuối cùng đều  bụng .