"Mẹ ,   ? Ngày mai  Hoắc Kiêu sẽ trở về! Mẹ nghĩ con  nên  đón ?"
Nhìn ánh mắt lấp lánh của con gái, Đỗ Kiều liếc một cái  hiểu cô bé đang nghĩ gì:     "Anh Hoắc Kiêu trở về là để thăm nhà,   để  bán hàng với con, con nên tập trung  việc học, đừng   tức giận."
Thấy kế hoạch thất bại, Tiểu Nãi Đường  vui mím môi,  tiếp tục  về chủ đề Hoắc Kiêu nữa.
Sau bữa tối, hai đứa trẻ  trở  phòng học, còn Đỗ Kiều thì ở bên cạnh Tần Thiệu Diên giúp  rửa bát, họ  lâu    thời gian riêng tư như thế, trong lòng mỗi  đều ấm áp.
"Cảm ơn   chuẩn  nhiều món ngon như  cho em ngày hôm nay-"
"Phải là  mới đúng, cảm ơn em  cố gắng trong thời gian qua."
Họ  ,  cách giữa vai và vai càng gần hơn.
Sau khi xếp xong bát đũa khô ráo  tủ, Tần Thiệu Diên vô tình chạm nhẹ  ngón tay nhỏ của cô:     "Dạo  em  vẻ gầy ."
Cảm giác nhột từ đầu ngón tay truyền đến, Đỗ Kiều  dám   ánh mắt nồng nhiệt của :     "Sao em  thấy  nhỉ? Gầy một chút  mà."
Ngay  đó,  nhẹ nhàng vuốt má cô, ngón tay lạnh lẽo lướt qua làn da mịn màng, mang đến một cảm giác mát mẻ.
"Thật sự là gầy , mặt  còn thịt nữa."
Khi Đỗ Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy ánh nước  chằm chằm  , phản chiếu bóng dáng  trong đôi mắt đầy tình cảm .
Cổ họng  đàn ông d.a.o động, từ từ cúi xuống tìm môi cô, chỉ còn cách một  cách  nhỏ, bỗng nhiên một giọng  lớn đột ngột phá vỡ  khí lãng mạn:     "Cha, cha  thấy áo đồng phục của con ? Ngày mai  phim  mặc nó!"
Tần Thiệu Diên ngẩng đầu lên, thu hồi suy nghĩ, giọng điệu  chút giận dữ:     "Không thấy! Đồ đạc của con mà cũng   để  ?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-467.html.]
Đỗ Kiều  tự chủ  mà  nhẹ, thầm :     "Anh vẫn nên  tìm thử xem, việc chính quan trọng hơn."
 ngay  đó,   khoá chặt môi cô.
"Em mới là việc chính của , để thằng bé tự tìm ."
"..."
Sáng hôm , qua một đêm nghỉ ngơi, Đỗ Kiều đầy tinh thần đến công ty.
Tiểu Nãi Đường mang cặp sách, phấn khởi đến bến tàu đón Hoắc Kiêu. Mặc dù  thể cùng với  trai bán hàng nữa, nhưng  một  kinh nghiệm  ăn vẫn  thú vị.
Do nhóc mũm mĩm vẫn còn   phim, chỉ   cô bé đến đón. Khi chiếc tàu từ xa dần tiến  gần, Tiểu Nãi Đường kích động vẫy tay về phía tàu, hét lớn:     "Anh Hoắc Kiêu, em ở đây !"
Trong khi đó, Hoắc Kiêu  ở mũi tàu, ánh mắt đầy tình cảm,   vẫy tay về phía cô bé, lòng  bay về phía bờ biển.
Khi thực sự lên bờ, Tiểu Nãi Đường  kiềm chế  mà chạy tới giúp  trai xách hành lý và hỏi:     "Anh Hoắc Kiêu,   về nhà   kế hoạch gì ?"
Hành lý  nặng, Hoắc Kiêu  cần cô bé giúp. Cậu nhóc mơ hồ trả lời:     "Có lẽ...   , ở nhà với ông nội."
"Ồ-" Tiểu Nãi Đường  thất vọng, nhưng  hỏi thêm nữa.
"Em  thể đưa  đến xem xưởng của dì Tiểu Kiều ?"
"Đương nhiên , chúng   thôi."
Cái nóng mùa hè khiến cả hai chỉ   vài bước  toát mồ hôi. Tiểu Nãi Đường thấy hành lý của  trai căng tròn, đầy ắp hai túi lớn.