"Đủ xài, bình thường cũng   gì  mua."
Trong  những đứa trẻ , Hoắc Kiêu thực sự là  ít ham  vật chất nhất, nhưng cũng là  thích kiếm tiền nhất.
À, giờ đây còn  thêm Tiểu Nãi Đường nữa.
Nếu hai  họ  cùng , đúng là một bộ máy kiếm tiền di động.
Ngoài tiền,  thiếu thứ gì... điều  khiến Đỗ Kiều  đau đầu, cô thực sự  thể nghĩ  món quà nào  thể tạo nên bất ngờ?
Khi Hoắc Kiều  điều chỉnh xong tất cả thiết , thời gian  gần tối, và mưa bên ngoài  vẻ như  nhỏ , Đỗ Kiều dẫn   trở  văn phòng,  hỏi ý kiến của cả hai.
Họ  nên đợi mưa nhỏ hơn một chút nữa mới về nhà,  bây giờ  luôn?
Tiểu Nãi Đường còn hơn mười trang sách   xong, cô bé năn nỉ  :     "Mẹ ơi, đợi một chút, cho con thêm mười phút nữa."
"Được thôi, hai đứa cứ ở đây ,   đến kho hàng kiểm tra một chút  sẽ   ngay."
Đỗ Kiều cầm lấy danh sách kiểm kho  bàn, cúi xuống nhặt cái ô đặt cạnh cửa   về phía tây bắc của xưởng. Tiếng mưa đập  chiếc ô màu vàng, tạo  âm thanh "lịch bịch",  hiểu   khiến cô cảm thấy bực bội.
Lúc , phần lớn nhân viên trong nhà máy  tan . Liễu Minh thấy cô vẫn  về, liền  tới và hỏi:     "Chị Tiểu Kiều, chị cần  gì ? Giao cho em là ."
"Không cần, em cứ tan  ,  đường  nhớ chú ý an ." Đỗ Kiều  thẳng tới kho hàng, cảm thấy tự  kiểm tra một  sẽ an tâm hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-472.html.]
Liễu Minh cầm ô, do dự một lát, cuối cùng vẫn  theo lời cô:     "Vậy em   đây, chị cũng  cẩn thận đấy."
Cậu   lưng  về phía cổng nhà máy, khi sắp   khỏi khuôn viên nhà máy, bỗng nhiên từ phía  truyền đến tiếng "rầm" lớn, âm thanh đó thu hút sự chú ý của  . Liễu Minh giật   đầu , qua màn mưa, chỉ thấy phía xa kho hàng  sụp đổ một phần...
Mưa rơi xối xả xuống mặt đất, tạo thành những vũng nước sâu cạn khác .
Những viên ngói  mái nhà kho vẫn tiếp tục trượt xuống, mỗi khi rơi xuống  phát  một tiếng vang giòn giã.
Đỗ Kiều   mặt đất lạnh giá, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô vô thức   dậy, nhưng cơ thể như thể  cái gì đè nặng, khiến   thể cử động. Theo thời gian trôi qua từng phút từng giây, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, cuối cùng  thể kiên trì nữa và ngất ...
Tiếng "đùng đùng"   khiến   vội vã chạy  ngoài nhà, khi Tiểu Nãi Đường thấy nơi sụp đổ là kho hàng, trong đầu cô bé trống rỗng.
Hoắc Kiêu cố gắng bình tĩnh ,  đầu  với Tiểu Nãi Đường:     "Nãi Đường ngoan,  đây   di chuyển,   xem thử."
Nói xong,   lao  màn mưa hướng về phía kho hàng, trong đầu chỉ nghĩ:     "Mẹ xinh " nhất định   !
Lúc    cũng đến gần kho hàn, đối mặt với ngôi nhà đổ sập, họ lục lọi qua đống củi và gạch vụn, và nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của Đỗ Kiều ở một góc. Bấy giờ, cô  bất tỉnh, Hoắc Kiêu vội vàng dọn bỏ chiếc hộp gỗ đang đè lên chân cô và  bế   ngoài.
"Để  cõng chị ,  khoẻ hơn ."
Nhìn Liễu Minh ướt sũng, Hoắc Kiêu vẫn khá bình tĩnh:     "Không cần, nhà máy còn cần ,   chú ý an , chỗ  vẫn còn nguy hiểm, các    ngoài , tạm thời đừng quan tâm đến hàng hóa."