Nói xong,   nâng Đỗ Kiều lên, đặt cô lên lưng . Khoảnh khắc ,   cảm thấy  cuối cùng cũng  trưởng thành.
Tiểu Nãi Đường tỉnh táo trở ,  chạy đến ngoài kho hàng, cô bé   xông  thì  Hoắc Kiêu cản :     "Ngoan, đừng  đây! Em nhanh  gọi điện cho chú Tần ."
"Mẹ em thế nào ?" Tiểu Nãi Đường   mưa, khuôn mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy như một chú chim non tìm  thấy .
Để  l..m t.ì.n.h hình tâm lý của cô bé trở nên tồi tệ hơn, Hoắc Kiêu    ngoài  chuyển đề tài:     "Dì Tiểu Kiều   , em nhất định  bảo chú Tần đến ngay!"
"Vâng! Em sẽ  ngay bây giờ!"
Nhìn theo bóng lưng cô bé chạy vụt , Hoắc Kiêu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Với sự giúp đỡ của  , Đỗ Kiều  đặt  giường trong phòng nghỉ, vì  rõ tình trạng chấn thương của cô  ,  ai dám di chuyển  nữa. Trong khi đó, tại bệnh viện quân đội, Tần Thiệu Diên nhận  điện thoại, điên cuồng chạy  ngoài, mưa rơi  mặt khiến  lập tức ướt đẫm khóe mắt...
Trong thế giới tối tăm, Đỗ Kiều mơ một giấc mơ dài lê thê.
Khi cô cuối cùng tỉnh dậy từ giấc mơ, cơ thể đau đớn  thể tả xiết, từng  tuổi , sinh con cũng  đau như thế !
Cô cố gắng mở mắt, thứ đầu tiên cô  thấy là trần nhà màu trắng.
Khi ký ức dần trở , Đỗ Kiều mới nhớ  là do mưa khiến kho hàng sụp đổ, hình như   thùng gỗ đè xuống ?
Trong khi cô đang ngơ ngẩn, một giọng  lo lắng khàn đục vang lên bên tai:     "Em tỉnh  ?"
Đỗ Kiều từ từ  đầu, đối diện với đôi mắt đầy m.á.u của Tần Thiệu Diên, trông  vẻ  đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-473.html.]
"Ừm, em  ngủ bao lâu ?" Cô phát hiện là khi  chuyện, cơ thể   vẻ yếu ớt, dù  cố gắng nhưng giọng   giống như tiếng muỗi.
Tần Thiệu Diên nhẹ nhàng vuốt bên má lạnh lẽo của cô, dịu dàng trả lời:     "Một ngày một đêm , nếu cảm thấy mệt thì ngủ thêm một lát nữa."
Đỗ Kiều ngoan ngoãn nhắm mắt , trong đầu  lộn xộn, cô cảm thấy  thực sự cần  ngủ thêm một giấc.
Đến khi tỉnh dậy  nữa  là sáng hôm , mở mắt   thấy bốn năm khuôn mặt nhỏ bé tụ , đúng là khiến   giật !
"Dì Tiểu Kiều, dì tỉnh ?"
"Mẹ ơi,  tỉnh  ?!"
Một vài tiếng  cùng lúc vang lên, Đỗ Kiều vô thức hỏi:     "Thiệu Diên ? Anh  ở ?"
Chờ đợi hai ngày mới thấy  tỉnh , Tiểu Nãi Đường lập tức  nức nở, Vượng Tử thấy  cũng rơm rớm nước mắt. Đỗ Kiều nhẹ nhàng nâng tay lên, chạm  má của con gái, dịu dàng an ủi các bé:     "Mẹ  , các con đừng lo lắng."
Vừa dứt lời, cô  thấy tiếng  phát  từ cửa:     "Sao mà chúng tớ  lo lắng cho ? Cậu hôn mê bao lâu nay, khiến chúng tớ lo sợ, nhất là  đàn ông của , hai ngày nay  hề nhắm mắt."
Tiền Viện bước đến bên giường bệnh, tay còn cầm hai hộp cơm lớn:     "Thấy  tỉnh,   đặc biệt nhờ tớ nấu ít canh xương cho ."
Đỗ Kiều quá quen với món canh xương, cô nhanh chóng  về phía tứ chi của , lúc  mới phát hiện  chân trái   băng bó bằng bột...
"Cái  của tớ là thế nào? Nghiêm trọng ?"
"Cậu chỉ  gãy xương thôi, đừng lo." Tiền Viện đặt hộp cơm xuống bàn,  đó bảo các em nhỏ  xuống một bên,  mở nắp hộp cơm để múc canh cho cô.