Sợ   sử dụng bộ tem , Đỗ Kiều cố tình  một cách hung dữ:     "Đây là quà dì tặng cháu, cháu  giữ gìn cẩn thận! Nếu dì  nó  hỏng hoặc mất, dì sẽ đến tận nhà để đánh cháu!"
Cậu   lời  của cô chọc , nghiêm túc hứa:     "Cháu sẽ trân trọng nó."
Ngày hôm ,  khi tiễn Hoắc Kiêu , cuộc sống dường như  trở về với sự yên bình. Vượng Tử  khi trở thành lớp trưởng dường như   đổi,  chỉ chăm chỉ  giảng mà ngay cả trong giờ giải lao cũng  nô đùa.
Ngô Lỗi  thấy sự  đổi của Vượng Tử và cảm thấy tức giận vô cùng!
Ban đầu   nghĩ rằng chỉ cần  cũng trở thành diễn viên nhí,  thể giành  vị trí lớp trưởng.   ngờ đạo diễn Trương  nhất quyết  chấp nhận  , thậm chí  quan tâm tới mặt mũi của bà phó tham mưu trưởng!
Cậu  bỗng nhiên cảm thấy ghen tị với cha  của Vượng Tử, trong lòng nghĩ:     nếu đó là cha   thì   mấy...
Vào mùa xuân năm 1983. sản phẩm chăm sóc sức khỏe do Đỗ Kiều phát triển cuối cùng   tung  thị trường!
Đó là một loại bột pha, chức năng chính là tăng cường thể chất, cải thiện chức năng cơ thể, nhằm mục đích  chậm quá trình lão hóa.
Đỗ Kiều  đặt cho nó cái tên là [Nguồn Năng Lượng], vì ông ngoại của cô ở kiếp   họ Viên, lấy âm tương tự.
Bây giờ sản phẩm  , chỉ thiếu quảng cáo, điều  khiến cô nghĩ đến tờ báo tỉnh. Nhiều năm nay cô liên tục gửi bài cho tờ báo tỉnh,  tích lũy   ít danh tiếng, nếu quảng cáo  đó, chắc chắn họ sẽ giảm giá cho  chứ?
Vì ,  thứ Hai, cô cùng với Liễu Minh lên chuyến tàu  đến Thẩm Thành, tự  đến tòa soạn báo để thương lượng về quảng cáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-479.html.]
Nhiều năm  trở về, Thẩm Thành   đổi  nhiều, một  tuyến xe buýt cũng   đổi, may mắn là cô  trí nhớ , chỉ lúng túng một lát,  tìm   tuyến xe buýt đúng.
Nghe  đây là quê hương của Đỗ Kiều, Liễu Minh  ngạc nhiên:     "Chị,  chị  vài năm  về đây ? Không nhớ nhà ?"
"Chị  còn   ở đây nữa."
Khi Đỗ Kiều   chính là nguyên , cô càng thêm ghét bỏ những  nhà Đỗ, nếu  thể, cả đời  cũng   gặp  họ nữa.
Tiếc rằng, ngay khi cô   xong,  xe buýt   một  quen lên.
Môi đỏ rực, tóc lượn sóng, ăn mặc cực kỳ hiện đại, đó chính là Đỗ Nguyệt Ảnh –  mà Đỗ Kiều nhiều năm  gặp.
Thực  Đỗ Kiều  nhận  cô , mà chính Đỗ Nguyệt Ảnh  chào hỏi cô :     "Ồ? Đây   là Đỗ Kiều ? Ngọn gió nào thổi cô từ hải đảo trở  Thẩm Thành ?"
Nghe giọng  quen thuộc , Đỗ Kiều chỉ giật  một chút  nhận  cô , nhưng  thấy bộ dạng ăn mặc của đối phương, cô bỗng nảy sinh ý định trêu đùa:     "Cô là ai ?  quen  cô ư?"
Nghe câu hỏi đó, mặt mày Đỗ Nguyệt Ảnh nở hoa, dùng tay vuốt nhẹ mái lượn tóc sóng, tự cho   :     " là Đỗ Nguyệt Ảnh đây- Cô  nhận   ?"
Đỗ Kiều giả vờ  lắc đầu:     "Thực sự  nhận , chủ yếu là bộ dạng  quá đặc biệt,   dám nhận."
Kể từ khi Đỗ Nguyệt Ảnh  đến phương Nam một chuyến, cô  càng thêm khinh thường phong cách ăn mặc của những thành phố nhỏ.