Trong thời kỳ , sản phẩm chăm sóc sức khỏe  hiếm, mức sống của   mới chỉ bắt đầu  cải thiện,  hình thành ý thức về việc chăm sóc sức khỏe.  Đỗ Kiều  tự tin  sản phẩm của , vì  mới dám mở nhà máy sản xuất sản phẩm chăm sóc sức khỏe.
Nghe cô  , tổng biên tập   tươi,  đó dẫn cô  thăm quan bộ phận quảng cáo. Không chỉ thương lượng  giá cả mà còn xác định  ngày đăng quảng cáo.  điều kiện tiên quyết là:      khi thử nghiệm các sản phẩm ,    bất kỳ vấn đề gì.
Sau khi từ Thẩm Thành  về đảo Lô Vĩ, Đỗ Kiều  đắm chìm  công việc. Ngoài việc quảng cáo, cô còn tuyển thêm một  nhân viên kinh doanh, đầu tiên  mở rộng thị trường phía Bắc.
Sau một tháng chờ đợi, quảng cáo sản phẩm cuối cùng  xuất hiện  tờ báo tỉnh. Slogan dễ nhớ  tạo ấn tượng sâu đậm trong lòng  tiêu dùng.
Tiếp theo là lượng đơn hàng tăng vọt như tuyết rơi.
Để tăng cường sức mạnh quảng cáo, Đỗ Kiều còn đưa quảng cáo  đài phát thanh. Một   với tâm lý thử nghiệm  mua sản phẩm của cô,  khi sử dụng hàng ngày, chất lượng sức khỏe rõ ràng  cải thiện.
Lời đồn thổi từ  dùng chính là quảng cáo  nhất, qua sự truyền miệng từ   qua  khác, thương hiệu [Nguồn Năng Lượng]  thành công mở rộng và bán chạy  thị trường phía Bắc.
Đỗ Kiều vì thế mà kiếm  một khoản lớn.
Trước thềm Tết Nguyên Đán năm 1984. gia đình bốn  bắt đầu hành trình trở  thành phố Bắc Kinh.
Hiện tại Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường  tám tuổi, nhưng Tiểu Nãi Đường  nhảy lớp hai năm, cô bé hiện đang học lớp năm tiểu học.
Ngồi  chuyến tàu trở về thành phố Bắc Kinh, Tiểu Nãi Đường hiếm khi   sách mà  mày mò với những vị thuốc Nam mà  tự mang theo.
Thấy , khóe mắt Đỗ Kiều giật giật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-481.html.]
"Nãi Đường, con   cho đôi mắt nghỉ ngơi một chút ? Học suốt ngày con  thấy mệt ?"
Từ trong đống dược liệu, Tiểu Nãi Đường mơ hồ ngẩng đầu lên, lắc đầu với :     "Con  mệt, chơi với chúng nó khá thú vị."
"Dù thú vị thì vẫn cần  kết hợp lao động và nghỉ ngơi, con xem, Hoắc Kiêu   lúc nào cũng học hành."
Cuối cùng Tiểu Nãi Đường bỏ xuống những thứ đó, cất kỹ và  chơi nữa:     "Mẹ,    Hoắc Kiêu còn   đảo Lô Vĩ nữa ?"
Nghĩ đến  trai mười tám tuổi hiện đang  việc trong bộ phận hàng  vũ trụ quốc gia, cực kỳ bận rộn, Đỗ Kiều    trả lời câu hỏi  như thế nào.
Cô chần chừ một lát, cuối cùng vẫn   sự thật:     "Có lẽ là...  trở  nữa."
Chờ đợi thêm hai năm nữa, khi Tư lệnh Hoắc nghỉ hưu, họ sẽ ở hẳn tại thành phố Bắc Kinh. Tiểu Nãi Đường nhíu mày, tâm trạng ủ rũ, tự nghĩ nếu   gặp  bài tập khó, cô bé chỉ  thể dựa  bản   để cố gắng!
Đỗ Kiều thấy con gái của  buồn bã, chỉ  thể lên tiếng an ủi:     "Đợi con lên đại học, các con sẽ gặp  , nên đừng buồn, luôn  lúc tái ngộ."
"Ừm, , con sẽ cố gắng!"
Vì lịch trình tàu hỏa  đổi,   họ đến thành phố Bắc Kinh  buổi tối.
Biết hôm nay họ trở về, Tôn Chính Đông mượn một chiếc xe Jeep, sớm chờ ở cổng :     "Chỉ hai năm  gặp, cháu trai và cháu gái của   lớn thế   ?"