Thấy   vẫn    sự thật, Đỗ Kiều chỉ còn cách trực tiếp hỏi:     "Nghe    viêm ruột thừa, bác sĩ khuyên  nên phẫu thuật?"
"Con  ai ? Chắc là từ cái miệng lớn của Tôn Phồn Sâm !"
Đáng lẽ bà  nên tin ông chồng   thể giữ bí mật cho .
"Vâng, là cha  với con,  định khi nào  phẫu thuật? Cứ ba bốn ngày đau bụng một    là cách."
"Mẹ    lắm, để  suy nghĩ thêm ."
Đây là  đầu tiên Đỗ Kiều thấy sự sợ hãi    .
"Vậy   xem, tại     ?"
Dương Xuân Mai , nếu hôm nay  đưa  một lý do hợp lý, con gái sẽ  buông tha . Bà mím môi,  với giọng trầm:     "Sắp đến Tết , nhà  nhà nọ đều là việc, nếu  lên bàn mổ mà  xuống  thì ? Ai  thể đảm bảo là     vấn đề?"
Bà   , mấy ngày  tại bệnh viện trung tâm còn xảy  một vụ tai nạn y khoa, một  chỉ vì bệnh nhỏ mà  một cuộc phẫu thuật nhỏ, kết quả là  còn nữa.
"Mẹ, tai nạn y khoa chỉ là sự cố với tỉ lệ nhỏ, nhưng nếu bệnh của  biến thành cấp tính, thì đó chắc chắn sẽ là vấn đề. Nếu    lời con, con sẽ để Thiệu Diên  với , nếu Thiệu Diên  , con sẽ để ông nội Tần  với ..."
"Khoan khoan khoan! Con   cho chuyện nhỏ  trở thành chuyện to cho    hết ?"
"Có thể  như , thế nào? Rốt cuộc    ?" Đỗ Kiều khoanh tay  ngực, hiện lên một nụ  tự đắc.
"Ôi tổ tông của  ơi,  thật sự sợ con quá,  sẽ ,  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-483.html.]
Dương Xuân Mai  trì hoãn đến  Tết mới , nhưng  Đỗ Kiều dứt khoát từ chối:     "Không , ngày mai chúng  sẽ đến bệnh viện, sớm  sớm yên tâm."
Cuối cùng, bà đành  đồng ý.
Đêm đó, Đỗ Kiều   giường, ngủ  yên. Dù cô  thuyết phục Dương Xuân Mai  phẫu thuật, nhưng sâu trong lòng cũng thực sự lo lắng.
Cô  qua   như cái bánh chảo, Tần Thiệu Diên giơ tay ôm cô  lòng:     "Mẹ sẽ   , đừng lo."
Nằm trong vòng tay , Đỗ Kiều khẽ thở dài:     "Giá như con    bệnh tật gì thì   mấy?"
Làm bác sĩ hơn mười năm, Tần Thiệu Diên   nhận thấu đáo về "sinh, lão, bệnh, tử",  vỗ nhẹ lên lưng cô, kiên nhẫn an ủi:     "Các bộ phận của cơ thể giống như những bộ phận của máy móc, xuất hiện trục trặc là chuyện bình thường, chỉ cần sửa chữa là . Có thể  khi sửa chữa, máy móc sẽ hoạt động  hơn  đây."
Nghe  so sánh như , Đỗ Kiều  nhẹ:     "So sánh của   khá đúng,  - Chúng  nhanh  ngủ thôi, sáng mai còn  đến bệnh viện nữa."
"Ừ, nhớ sáng mai đừng để  ăn sáng, bà  cần  nhịn ăn."
"Được, em sẽ chú ý giữ bà ."
Ngoài họ , Dương Xuân Mai cũng  ngủ .
Nghĩ đến việc ngày mai  thể sẽ phẫu thuật, trong lòng  căng thẳng.
Thấy Tôn Phồn Sâm cứ nhắm mắt,    ngủ  , bà nhẹ nhàng đẩy cánh tay ông :     "Ông đang giả vờ ngủ   ngủ thật ?    thấy ông ngáy ."
Tôn Phồn Sâm bỗng dưng mở mắt, trong mắt tràn đầy ý :     " ngủ  ngáy bao giờ , đừng  lừa ."