Có lẽ vì cảm thấy mất mặt,  phụ nữ cúi đầu, ngoan ngoãn  theo nhân viên tàu,  khi  còn  quên lườm Đỗ Kiều và Tần Thiệu Diên một cái. Đỗ Kiều đáp  bằng một nụ  rạng rỡ,  hề sợ hãi.
Tần Thiệu Diên quan sát  bộ quá trình, tỏ   thắc mắc:     "Làm  em  bà  trốn vé?"
Đỗ Kiều nhướng mày  , ngạc nhiên vì    ?
 nghĩ  thì khá hợp lý.
Dù  Tần Thiệu Diên là  lớn lên trong khu nhà của quân đội,  ngoài   xe  thì là toa giường , thực sự  ít khi  ghế cứng.
"Bà  chạy theo hướng nhà vệ sinh khi diễn   kiểm tra vé thứ nhất, và chỉ    khi toa  kiểm vé xong. Vì  em chỉ đoán mò thôi,  ngờ  đoán đúng."
Tần Thiệu Diên lộ  vẻ hiểu rõ,  đó :     "Lần  gặp chuyện như  nữa, em hãy cho  một cơ hội để thể hiện, nếu   sẽ cảm thấy   vô dụng."
Đỗ Kiều   chọc cho  khúc khích,  nhịn  hỏi :     "Vậy  định cãi  với   như nào? Người phụ nữ đó  móng tay dài lắm đấy,   sợ  cào xước mặt ?"
Tần Thiệu Diên nhíu mày, trả lời nghiêm túc:     "Không sợ,    là dựa  mặt mũi để kiếm sống ."
Đỗ Kiều:     "..."
Chuyến tàu vẫn tiếp tục "xình xịch" tiến về phía .
Và lúc  tại khu tứ hợp viện ở Bắc Kinh, Dương Xuân Mai quanh quẩn bên cạnh hai đứa cháu ngoại, lúc đưa cho chúng kem, lúc  đưa nước ngọt, khiến cho hai đứa trẻ cảm thấy hạnh phúc vô cùng với cuộc sống nơi đây!
"Bà ngoại, bà  với  cháu , đừng kiểm soát chúng cháu mãi như thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-497.html.]
Dương Xuân Mai  đưa cho chúng nhiều loại bánh ngọt, cuối cùng mới khiến cho hai đứa trẻ yên lặng.
"Các cháu cứ mơ , bà  dám  với  các cháu , trông cậy  bà còn  bằng trông cậy  cha các cháu."
"Thôi, cha chúng cháu  mặt  chỉ như hổ giấy,    là gì cả."
" , nếu chúng cháu  với cha, cuối cùng chúng cháu   mắng."
Ba    giàn nho, Dương Xuân Mai  thấy vẻ mặt đáng thương của các cháu, bèn  với chúng một tin vui:     "Anh Hoắc Kiêu của các cháu vài ngày   đến đây một chuyến,  các cháu sẽ ở Bắc Kinh một thời gian,  dẫn các cháu đến bảo tàng thiên văn xem, các cháu    ?"
Vượng Tử  xong lập tức sáng mắt:     "Cháu  ! Cháu     trời đều  !"
Tiểu Nãi Đường  hề hứng thú với bảo tàng thiên văn:     "Cháu   ,  thời gian rảnh rỗi còn  bằng ở nhà với bà ngoại."
Thấy cô bé từ chối, Dương Xuân Mai  thể tin , hỏi:     "Tại ? Cháu vẫn   lành với Hoắc Kiêu ?"
Trước khi Tiểu Nãi Đường trả lời, Vượng Tử  vội vàng :     "Vẫn , em cháu  , nếu    chủ động  lành, cả đời  em  sẽ   chuyện với  trai."
"Ồ, cái tính cách nhỏ  giống y chang  cháu, thật là cứng đầu."
Tiểu Nãi Đường lườm Vượng Tử một cái, tự giải thích cho :     "Chỉ là cháu  thích  bảo tàng thiên văn mà thôi,  trai nghĩ nhiều ."
 lời giải thích của em gái, Vượng Tử    tin.
Vài ngày , khi  bé và nhóc mũm mĩm đến bảo tàng thiên văn gặp Hoắc Kiêu,  bé còn  quên mập mờ giải thích một câu:     "Em gái em chỉ là  thích bảo tàng thiên văn mà thôi,  Hoắc Kiêu đừng để trong lòng."