Hoắc Kiêu vốn nghĩ Tiểu Nãi Đường  thích   nên mới  đến, qua lời giải thích của Vượng Tử,    khỏi suy nghĩ  lẽ còn  lý do khác...
Cậu  mím môi, dẫn họ  trong bảo tàng thiên văn.
Trong khi đó, tại Tuyền Thành, Đỗ Kiều cùng với sự đồng hành của Tần Thiệu Diên,  tham quan khắp các con phố lớn nhỏ ở đây.
Thế giới chỉ thuộc về hai  họ quả thực  dễ chịu.
Nghe  Tuyền Thành  một khu phố cổ, cô nhất định  kéo   dạo ở đó, trong lòng nảy sinh giấc mơ tìm bảo vật.
Nếu tình cờ tìm  bảo vật lớn, thì chẳng  là phát tài ?
Nơi   chỉ bán đồ cổ mà còn bán cả dược liệu, Đỗ Kiều dừng  từng bước, cuối cùng mua  vài loại dược liệu.
"Có đồ trang trí kìa, chúng   xem thử ."
Cô dự định mua một vài thứ,  quan tâm đến đồ cổ thật  giả, lúc đó trưng bày chúng ở khu tứ hợp viện  phù hợp. Tần Thiệu Diên  bao giờ can thiệp  việc vợ  mua sắm cái gì, thấy cô quan tâm đến đồ cổ, liền theo cô đến quầy hàng.
Có  nhận  họ là  ngoại tỉnh, chủ động mời chào:     "Hai vị  mua gì  thể đến xem, đồ của  đều là hàng thật!"
Câu  lừa dối  khác như  khiến Đỗ Kiều  với ánh mắt nghi ngờ, khi  thấy các mặt hàng  quầy, cô dừng bước:     "Bộ đĩa sứ   giá bao nhiêu?"
Thấy  khách hàng tới, thái độ của  bán  nhiệt tình:     "Đây là bộ đĩa sứ thời Tống, từng  Tô Thức sử dụng, đảm bảo là hàng thật! Cô  mua thì sẽ hối hận đó,  cần sợ lừa đảo, nếu thích thì hãy bước tới xem thêm."
Đỗ Kiều  hiểu  về đồ cổ, nhưng cô thực sự thích bộ đĩa đó, nếu đặt chúng ở nhà chắc chắn sẽ  . Cô bước tới hai bước, cẩn thận quan sát bộ đĩa và hỏi:     "Bộ  bán bao nhiêu?"
Người bán giơ   hai:     "Chỉ cần hai trăm đồng là cô  thể mang bộ đĩa Tô Thức  sử dụng về nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-498.html.]
Đỗ Kiều tuyệt đối  tin rằng với hai trăm đồng  thể mua  hàng thật:     "Vậy      Tô Thức  sử dụng nó?"
Nghe câu hỏi ,  bán tỏ  bí ẩn:     "Tin  , nó là một món đồ , còn về chuyện tại   , cái đó   giữ bí mật,  thể ."
Đỗ Kiều  thể chi  hai trăm đồng cho một bộ đĩa, vì thế cô đưa  một con :     " cho  năm mươi đồng,  mua nó."
"Cái gì? Năm mươi?!" Người bán phóng đại kêu lên, bề ngoài trông  ngạc nhiên, nhưng thật  trong lòng  vui mừng rạo rực.
Chiếc đĩa    mua từ  thu mua phế liệu chỉ với một đồng, bán   lãi  bốn mươi chín đồng, đối phương thật sự là kẻ ngu!
"Năm mươi đồng  ít nhỉ? Sao cô  thêm chút nữa ."
Đỗ Kiều kiên định lắc đầu, bày tỏ  chỉ trả nhiêu đó.
Sợ rằng mất  con mồi ngon ,  bán  còn kiên trì nữa:     "Thôi  , bộ đĩa   bán cho cô."
Sau khi mua xong bộ đĩa sứ, Đỗ Kiều  mua thêm vài thứ nhỏ nhoi ở phố cổ, mỗi món trông như  giá đắt đỏ, nhưng thực tế  tốn kém nhiêu.
Thấy cô ôm những thứ đó như ôm bảo bối, Tần Thiệu Diên  khỏi tò mò hỏi:     "Em  đồ cổ ?"
Đỗ Kiều thành thật lắc đầu:     "Không , chỉ là thích cái gì mua cái đấy thôi."
"Ừm,  tồi."
"Hả? Không tồi là ?"
"Thì, đôi mắt của em   đấy."