Tiểu Nãi Đường liếc đối phương một cái,  cho một nụ  nào.
Hoắc Kiêu bất đắc dĩ , chủ động xin :     "Anh sai , em đừng giận nữa."
Nói xong,   từ túi quần lấy  một bức thư đưa cho cô bé:     "Đây là bức thư kiểm điểm, hy vọng em rộng lượng, tha thứ cho   ."
Tiểu Nãi Đường ngạc nhiên nhận lấy thư và mở  xem, từng dòng từng chữ đều là lời xin  chân thành. Thực  cô bé  còn giận từ lâu ,  xong thư càng  giận nữa.
"Được , em tha thứ cho   ,      nhé." Cô bé cong mắt, cuối cùng mỉm .
Hoắc Kiêu   đôi mắt đầy ấm áp , thành thật :     "Cảm ơn em  tha thứ, nếu   chỉ  thể mang theo tiếc nuối mà  nước ngoài."
"Cái gì? Anh sắp  nước ngoài ?" Nụ  của Tiểu Nãi Đường lập tức tắt ngấm.
"Ừ,  bồi dưỡng." Cậu  lấy  một chùm chìa khóa từ túi quần và đưa cho cô bé:     "Đây là căn nhà  mua ở Bắc Kinh, bên trong   nhiều sách và mô hình, cũng  phòng thí nghiệm. Sau  em thi đậu đại học,  thể thoải mái sử dụng."
Những thứ      Tiểu Nãi Đường cảm thấy vui mừng, mũi chua xót, cô bé nhăn mặt hỏi:     "Chờ em thi đậu đại học,  vẫn  trở về ?"
"Tạm thời  ." Hoắc Kiêu sợ cô bé ,   thời gian cụ thể  trở về. Cậu  đặt chìa khóa  lòng bàn tay đối phương,  quên dặn dò:     "Chỗ  nhất định    với nhóc mũm mĩm,  sợ thằng bé nghịch đồ của ."
Nghe xong, Tiểu Nãi Đường nín , mỉm :     "Được, em nhất định   cho   !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-500.html.]
"Ừm...  Hoắc Kiêu chúc em một hành trình thuận lợi, mong em sớm  thành việc học và trở về."
"Cảm ơn , em sẽ cố gắng."
Trong phòng  ồn ào, họ   và mỉm ,  rằng  chia tay  sẽ  mất vài năm  mới gặp .
Cuối cùng   xong quảng cáo, Vượng Tử và nhóc mũm mĩm  mệt như chó, nếu  vì tiền thù lao, hai   sớm bỏ cuộc   nữa.
Dương Xuân Mai thấu hiểu sự vất vả của hai đứa trẻ,  dẫn chúng  ăn vịt  Bắc Kinh. Có vịt  an ủi, Vượng Tử và nhóc mũm mĩm cuối cùng cảm thấy   sống dậy!
Trong lúc ăn, hai  thầm thì bàn bạc:     "Em định  gì với  tiền ?"
Nói đến điều , mắt Vượng Tử sáng lên:     "Em  mua đủ thứ đồ ngon, càng nhiều càng ."
Thấy  bé chỉ  ăn, nhóc mũm mĩm cạn lời:     "Anh định mua một  thứ cho  trai và ông nội,  đó mua một món trang sức cho dì Tiểu Kiều, chúng   nên  mua sắm ở bách hóa đại lâu ?"
Thấy đối phương nghĩ đến   như , Vượng Tử cảm thấy  chút  hổ:     "Được,  chúng  đến bách hóa đại lâu , em  mua đồ ăn nữa, cũng sẽ mua quà cho gia đình."
Vài ngày , các bé trở về đảo, ngay lập tức trở thành tâm điểm của  bộ khu dân cư. Mọi  đều háo hức tìm hiểu về những điều  thấy trong lễ kỷ niệm Quốc Khánh, nhóc mũm mĩm phát huy tài năng hùng biện, mô tả từng cảnh tượng một cách sinh động.
Mọi   trong sân nhà Đỗ Kiều, tất cả đều lắng  say sưa, như thể họ đang trải nghiệm niềm tự hào, như thể  đang ở đó.