Sau khi  xong câu chuyện thì họ đều rời , nhóc mũm mĩm từ cặp sách lấy  hai thứ đặt  mặt Đỗ Kiều:     "Dì Tiểu Kiều ơi, đây là quà mà cháu và  trai gửi tặng dì, dì đoán xem cái nào là  trai tặng, cái nào là cháu tặng?"
Trên bàn là một đôi hoa tai bạc và một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ. Đỗ Kiều  chút do dự chỉ  hoa tai và :     "Đây là quà của cháu, còn khăn quàng là của  trai gửi."
Nhóc mũm mĩm  khỏi mở to mắt, vẻ mặt ngạc nhiên:     "Làm  dì  ?"
"Vì  trai cháu  là dì thiếu một chiếc khăn quàng , nhưng dì cũng  thích hoa tai mà cháu, cảm ơn hai đứa!" Đỗ Kiều vui vẻ nhận lấy quà,  đó hỏi:     "Anh trai cháu khi nào xuất phát? Dự định  bao lâu?"
Nhắc đến chuyện , nhóc mũm mĩm  khỏi buồn bã:     "Vài ngày nữa là , cụ thể bao lâu thì về, cháu  ,  ông nội  là  chờ sắp xếp của quốc gia."
Nhìn thấy vẻ mặt của  nhóc, Đỗ Kiều vỗ nhẹ  vai:     "Đi nước ngoài tiếp tục học là chuyện ,  trai cháu   chắc chắn là nhà khoa học trẻ tuổi xuất sắc nhất của chúng ! Lúc đó,  khác nhắc đến tên  , cháu  thể tự hào mà  đó là  trai của , nghĩ thôi  thấy vô cùng oách."
"Ừm, cháu sẽ học tập thật , nhất định   mất mặt  trai!"
Thấy  nhóc hiểu chuyện như , bữa tối Đỗ Kiều đặc biệt thưởng cho một cái đùi gà lớn.
Khi nhóc mũm mĩm về nhà, Vượng Tử ngại ngùng đưa  món quà của  cho Đỗ Kiều, đó là một chiếc áo sơ mi màu hồng.
So với hoa tai của  trai, món quà của  bé  rẻ.
Chủ yếu vì nhà  quá nhiều , mỗi  một món quà, cuối cùng chỉ đủ mua một chiếc áo sơ mi.
"Mẹ, món quà  là cái  nhất trong tất cả những món quà , ngay cả của em gái cũng   bằng của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-501.html.]
Đỗ Kiều  tươi nhận lấy chiếc áo sơ mi, đặt lên  ướm thử,  vặn, cô cảm thấy  chắc hẳn là  phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới .
"Cảm ơn con yêu,   thích."
Trong khi đó, Tần Thiệu Diên và Tiểu Nãi Đường  bên cạnh  thấy cảnh , trong lòng    thoải mái, bởi vì quà họ nhận  chỉ là hai miếng đặc sản của Bắc Kinh – Lư Đả Cổn.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, thoáng chốc  là ba năm .
Năm nay, Tiểu Nãi Đường  nhảy lớp lên lớp 10, Vượng Tử học lớp 6 tiểu học, còn nhóc mũm mĩm thì đậu  Đại học Bắc Kinh như ý nguyện, rời khỏi đảo.
Mỗi khi nghĩ đến em gái  lên cấp 3, còn  vẫn đang học tiểu học, Vượng Tử cảm thấy mất mặt.   nhóc thực sự  thông minh như em gái, đó là sự thật  thể chối cãi.
May mắn là còn  Bạch Vũ Hiên cùng học, phần nào an ủi   nhóc.
Hằng ngày tan học họ cùng  về nhà, đến lúc  mới là thời điểm họ than thở về những điều  vui:     "Chị dâu tớ , khi tớ lên trung học thì sẽ  học cùng với chị , tớ thật sự quá khổ."
Dưới ánh hoàng hôn, Vượng Tử cũng  ngừng than thở:     "Cậu nghĩ  thảm hơn tớ ? Trong nhà chỉ  tớ là  bình thường  nhảy lớp , tớ quá khổ ."
"Haizz, nhà tớ  giáo viên, tan học cũng như  học, tớ mới thực sự là khổ."
Nói về những chuyện buồn , họ lắc đầu và thở dài, cho đến khi về nhà mới âm thầm giấu  những cảm xúc tiêu cực.