kịp để Đỗ Kiều trả lời, Vượng Tử  vội vàng  :     "Chú ơi,  cháu  đây là đồ cổ,   xem bừa bãi ."
Người đàn ông  giật ,  đó  lớn lên:     "Đồ cổ gì chứ?  thấy chị dâu  lừa ."
Nhìn thấy bộ dạng hả hê của  , Đỗ Kiều cảm thấy  khó chịu, dù thực sự  lừa  nữa, cô tuyệt đối  thừa nhận .
"  nhờ  xem qua , đây là đồ cổ,    thì đừng  lung tung."
Những  khác  thấy ,  lượt khuyên nhủ:     "Chị dâu, Lưu Cốc hai năm nay cứ chạy đến chợ đồ cổ mãi,  lẽ chị nên để   xem qua?"
" , nếu là đồ cổ thì  quá, còn  thì chị  sợ  lừa nữa."
Thấy    , Đỗ Kiều đành đưa chiếc đĩa qua, đồng thời  quên nhắc nhở:     "Cậu cẩn thận một chút, nó thực sự là cổ vật."
Lưu Cốc , nhận lấy chiếc đĩa sứ,  kỹ một hồi lâu, cuối cùng đặt đĩa trở  bàn ăn:     "Đây chỉ là một chiếc đĩa sứ bình thường, chị dâu     lừa mất ."
Nghe kết quả , trong lòng Đỗ Kiều  hề  bất kỳ sóng gió nào, dù  khi cô mua nó về chỉ vì vẻ  của nó, đồ cổ   đều  quan trọng.
Cô thu dọn đĩa sứ  tủ bát,  đó bình tĩnh :     "Dù   nữa, nó vẫn là bảo bối của ,  cho các bạn xem nữa."
Bàn ăn sớm  trở   khí náo nhiệt như ,  ai nhắc  chuyện hai chiếc đĩa sứ . Khi   ăn uống no nê chuẩn  rời , Lưu Cốc lén lút kéo Đỗ Kiều sang một bên, hỏi nhỏ:     "Chị dâu, chị mua cái đĩa đó bao nhiêu tiền ?"
Đỗ Kiều  hiểu tại     hỏi như , liền  dối rằng  mua với giá hơn ba trăm đồng.
Nghe xong, Lưu Cốc ngạc nhiên  thôi:     "Chị thật giàu , mua hai cái đĩa vỡ mất ba trăm đồng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-503.html.]
"Ừm,  tiền  mua  hạnh phúc, ngay từ cái  đầu tiên   thích nó ."
"Thế thì lỗ quá! Thôi  , chị bán cái đĩa đó cho ,  sẽ giúp chị bán , ba trăm đồng  thể mua  một căn nhà cấp bốn đấy."
Đỗ Kiều khẽ nhíu mày, cuối cùng  thấu ý đồ của  .
Người  coi cô như kẻ ngốc ?
Cô hít một  sâu, tỏ vẻ  nỡ:     "Thôi, bỏ ,  và chúng   tình cảm , lỗ thì lỗ ."
Thấy cô kiên quyết như , trán Lưu Cốc lấm tấm mồ hôi, vẫn còn một chút cứng đầu:     "Hay là chị bàn bạc với  Thiệu Diên xem ?  thực sự là vì  cho chị."
Trong lòng Đỗ Kiều hừ lạnh, nhưng bề ngoài thì  lộ :     "Cảm ơn   nghĩ cho chúng , nhưng thực sự  cần,   bán."
Không còn cách nào khác, Lưu Cốc chỉ đành tạm thời từ bỏ ý định thuyết phục và rời  với những  khác.
Khi    , Đỗ Kiều nghiêm mặt tìm đến Tần Thiệu Diên và hỏi:     "Anh quen   những  như thế nào ? Người như Lưu Cốc đó,   là loại  !"
Tần Thiệu Diên nhíu mày hỏi:     "Cậu   gì? Vì chuyện đĩa sứ ?"
" , em tức c.h.ế.t mất!"
Đỗ Kiều kể  sự việc, cuối cùng còn  quên cảnh báo :     "Những  kiểu đấy   đừng dẫn về nhà nữa, lanh lợi như , đến  quen cũng  lừa,  ngày    bán mất còn  !"
Nghe xong tất cả, sắc mặt Tần Thiệu Diên trở nên u ám,   bao giờ nghĩ rằng bạn từ nhỏ lớn lên với    thể trở nên như ?