Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường cho rằng tình yêu  biên giới, khả năng   lớn, chỉ  nhóc mũm mĩm kiên định cho rằng  trai  chỉ thích gái Trung Quốc,  bao giờ lấy  nước ngoài.
Cùng lúc đó, Hoắc Kiêu ở phòng thí nghiệm nước ngoài hắt ,   xoa cái mũi đau nhức,  tập trung  thí nghiệm phức tạp...
Một nơi khác, tại tứ hợp viện.
Đỗ Kiều đưa hai chiếc đĩa sứ cho Tôn Phồn Sâm xem, Tôn Phồn Sâm đeo kính lão  kỹ lâu, cuối cùng phát hiện  một ít manh mối:     "Có vẻ là đồ sứ thời Tống – Nguyên, nhưng  thật  , cha  dám khẳng định."
Đỗ Kiều chỉ  một chút về lĩnh vực , cô hỏi:     "Vậy nó là đồ gốm của dân  của quan?"
"Cái đó cha  rõ, nhưng dù là đồ gốm của dân  quan , nó đều  giá trị sưu tầm. Thế  , cha dẫn con đến gặp một chuyên gia đáng tin cậy để đánh giá."
"Cha còn quen  những  trong lĩnh vực ?" Ánh mắt cô sáng lên, vui mừng  giấu .
"Đương nhiên, ông  là bạn cũ của cha, cả đời say mê cái ."
Một giờ , hai  lái xe đến một tứ hợp viện ở khu vực Tây.
Người mở cửa là một ông lão hơn 60 tuổi, khi thấy Tôn Phồn Sâm, nét mặt ông  nở nụ :     "Ngọn gió nào thổi ông đến đây thế? Vào trong , ngoài  gió to lắm."
Tôn Phồn Sâm chỉ   bên cạnh ,  với bạn cũ:     "Đây là con gái , đưa nó đến đây thăm ông, Tiểu Kiều, gọi bác Lâm ."
"Bác Lâm, cháu chào bác." Đỗ Kiều mỉm  chào hỏi và đưa quà mà  mang theo:     "Lần đầu tiên cháu đến thăm, mong bác nhận lấy."
Lâm Phụng Bình  ha hả nhận lấy quà,   thái độ khách sáo nào.
Bước  sân, Đỗ Kiều tò mò quan sát xung quanh, chỉ thấy nhỏ sân đầy ắp các lọ các bình,  qua giống như đến thị trường đồ cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-518.html.]
Thấy cô quan tâm đến những thứ , Lâm Phụng Bình :     "Nếu thích cái nào, bác  thể tặng cháu."
Điều  khiến Đỗ Kiều cảm thấy bất ngờ, vội vã lắc đầu   cần.
Ba  bước  nhà, thứ đầu tiên  thấy cũng  là đồ sứ cổ.
Tôn Phồn Sâm  nhịn  :     "Những thứ  ông tìm  ở  thế? Hay là  lấy  từ kho báu  đây của ?"
"Cả hai, ông  đấy,  chỉ  một sở thích."
Nói xong, ông  dẫn họ đến chỗ  bên cạnh ghế trong phòng khách. Tôn Phồn Sâm  lãng phí thời gian,  thẳng  vấn đề:     "Hôm nay  đến đây  việc  nhờ, con gái   hai món đồ,  nhờ ông xem giúp."
Đỗ Kiều  hợp tác, lấy hai chiếc đĩa sứ  từ túi,  đó cẩn thận đặt chúng lên bàn. Nghe   đồ cổ để xem, Lâm Phụng Bình lập tức chú ý, khi thấy những chiếc đĩa  bàn, ánh mắt ông  lóe sáng.
"Hai  tìm  chúng ở  thế?"
"Ở chợ đồ cổ Tuyền Thành." Đỗ Kiều trả lời thật lòng,  giấu diếm.
Lâm Phụng Bình vội vã lấy một chiếc kính lúp từ trong n.g.ự.c , ông  giơ kính lúp lên, cúi  chăm chú , mất một lúc lâu mới kích động :     "Bác  thể cầm nó lên xem ? Bác    đáy đĩa."
"Vâng, bác cứ tự nhiên."
Thấy ông  nghiêm túc đến , Đỗ Kiều  dám  to. Được sự đồng ý, Lâm Phụng Bình mới nhẹ nhàng nhấc đĩa lên, thái độ trân trọng   khác với ban đầu.
Mười phút , ông   nỡ để đĩa xuống, đưa  kết luận:     "Đây chắc chắn là đồ sứ thời Bắc Tống, nó  giá trị sưu tầm  cao. Loại đồ sứ còn nguyên vẹn như thế  càng hiếm, hai  thật sự  may mắn."
Đồ sứ thời Bắc Tống và Nguyên Tống luôn  giá  trời trong tương lai!