Từ khi  ký ức, mỗi năm  ngày , hai  họ đều sẽ  một thế giới riêng của . Không  năm nay  nữa, cha thậm chí đồng ý để họ cùng tham gia ư?
"Em sẽ đổi quần áo ngay bây giờ! Anh đợi chút nhé!"
"Được, em mau lên."
Khi họ đến phòng khách, Tần Thiệu Diên  bày cháo và bánh bao lên bàn, Đỗ Kiều vì công việc bận rộn  sớm  khỏi nhà. Vượng Tử  xuống ghế như thường lệ, cầm lên một cái bánh bao nhân thịt, bắt đầu ăn:     "Cha, cha định bảo chúng con  gì ?"
"Ăn sáng  , ăn no mới  sức  việc."
Hai  em  , đều  linh cảm  mấy  lành.
Vì  tâm sự, bữa sáng  họ ăn  thấy ngon miệng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tần Thiệu Diên lấy  một túi đồ lớn đặt  mặt hai đứa:     "Hôm nay là kỷ niệm 17 năm ngày cưới của cha và  các con, giao cho các con một nhiệm vụ khó khăn,  tối nay  trang trí  nhà cửa, các con  tự tin    ?"
"Chắc, chắc là ?" Biết cha   phần theo chủ nghĩa  hảo, Vượng Tử  chắc chắn lắm.
Ngược , Tiểu Nãi Đường  thích việc trang trí phòng, vô cùng thích thú với loại công việc :     "Cha cứ yên tâm, chúng con chắc chắn sẽ trang hoàng nhà cửa thật !"
Thấy con gái tự tin như , Tần Thiệu Diên yên tâm giao việc trang trí nhà cửa cho họ, còn  thì  mua các loại nguyên liệu, chuẩn  cho bữa tối đặc biệt hôm nay. Chẳng mấy chốc, trong nhà chỉ còn  Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường.
Nhìn  túi lớn đầy phụ kiện trang trí và bóng bay, họ bỗng nghĩ rằng hành động  của cha  quê mùa  ngọt ngào.
Tiểu Nãi Đường lấy  một chuỗi phụ kiện trang trí,  khỏi thốt lên:     "Cha  đúng là một  đàn ông . Chờ khi nào  lập gia đình, nhất định  học hỏi cha  mới !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-520.html.]
Khi  đến chuyện kết hôn, Vượng Tử ngượng ngùng đỏ mặt:     "Anh   kết hôn ,   học thật giỏi,   phục vụ Tổ quốc!"
"Anh thật tuyệt,  như thể kết hôn xong  thể phục vụ Tổ quốc ?" Tiểu Nãi Đường lườm   một cái,   tranh luận với  trai ngốc nghếch về vấn đề  nữa:     "Chúng  cứ  việc , lát nữa cha sẽ về."
Sau đó, họ dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa  treo các sợi phụ kiện trang trí lên bốn góc trần nhà, vị trí giữa là một quả cầu hoa đỏ lớn đặc biệt.
Sau khi  thành công việc , cả hai mệt lả .
Vượng Tử tựa  ghế ngẩng đầu  quả cầu hoa, bỗng nghĩ rằng  bằng cha    ngoài tự  kỷ niệm !
"Em gái, còn   gì nữa ? Anh mệt quá-"
Tiểu Nãi Đường cũng mệt, cô   quanh và chỉ  đống bóng bay:     "Chúng  còn  thổi chúng."
Ước chừng như   một hai trăm quả, cô  suýt .
Vượng Tử thở dài,  nhịn  mà than thở:     "Biết là kỷ niệm ngày cưới,   còn tưởng là ngày cưới nữa kìa,  cha   thích  màu thế nhỉ?"
Cậu  nghĩ em gái sẽ đồng tình, nhưng chờ mãi  thấy cô  đáp , liền  dậy để xem Tiểu Nãi Đường đang  gì. Kết quả là thấy Tần Thiệu Diên đang  ở cửa với một đống đồ trong tay, mặt mày u ám, lạnh lùng hỏi:     "Con  ai  màu đấy?"
Vượng Tử sợ hãi, vội vã nhảy dựng lên từ ghế, lắp bắp   nên lời:     "Cha, con... con  là bản  con  lố , đừng giận!"
Thế nhưng, sự nhượng bộ của    khiến sắc mặt của Tần Thiệu Diên trở nên  hơn:     "Cha thấy là con  m.ô.n.g  nở hoa."