Tiểu Nãi Đường sợ  trai  đánh, chỉ  thể lên tiếng can ngăn:     "Cha ơi, hôm nay là một ngày  , đừng để ý đến  kém thông minh , chúng  mau  việc , nếu   sẽ về."
Tần Thiệu Diên kìm nén cơn giận,   gì nữa,   đó  lấy ống bơm xe đạp , bắt đầu bơm các quả bóng.
"Ồ? Hóa   thể  như thế ?" Tiểu Nãi Đường  bên cạnh cha ,  đầu tiên thấy cách bơm bóng như .
Biết   sai, Vượng Tử  xuống và bắt đầu thổi bóng bằng miệng, hy vọng  thể góp phần sửa sai. ...
Khi đêm buông xuống, Đỗ Kiều kéo lê bước chân mệt mỏi trở về nhà, cô  bước  sân  phát hiện những chi tiết khác lạ:     sân nhà trông sạch sẽ hơn!
Tiếp theo, cô bước  nhà, và ngay khi bước qua cửa,   một thế giới đỏ rực  mắt  choáng váng.
Cả nhà đầy rẫy bóng bay màu đỏ, và những dải trang trí  tường, khiến cô tưởng như   lạc  một ngôi nhà khác.  lúc đó, Tần Thiệu Diên ôm một hộp đặc biệt lớn từ phòng ngủ bước , ánh mắt đầy dịu dàng.
Anh đặt cái hộp  mặt cô,  :     "Tiểu Kiều, chúc mừng kỷ niệm 17 năm của chúng ."
Hộp  mở , bên trong đầy ắp những trái tim giấy xếp, mỗi cái một màu sắc, đập  mắt khiến trái tim ai nấy đều d.a.o động. Đỗ Kiều  những trái tim giấy, vô cùng ngạc nhiên:     "Tất cả đều do  gấp ?"
"Ừm, em thích ?"
"Rất thích!"
Đây là  đầu tiên cô nhận  món quà đầy tình cảm như thế  trong đời.
Thấy cô vui vẻ, nụ   mặt Tần Thiệu Diên càng rộng.
Lúc , hai đứa trẻ bước  từ phòng ngủ, tay cầm những món quà của .
"Chúc mừng kỷ niệm 17 năm ngày cưới của cha !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-521.html.]
Món quà của Tiểu Nãi Đường là một bức ảnh kích thước 10 inch   đóng khung, đó là bức ảnh cưới của Đỗ Kiều và Tần Thiệu Diên trong ngày đăng ký kết hôn, bây giờ  phóng to gấp nhiều .
Đó là bức ảnh cô   rửa từ một tháng .
Còn Vượng Tử tặng một cặp tách sứ  khắc chữ [Trăm năm hòa hợp] mua ở siêu thị.
Đỗ Kiều hạnh phúc nhận lấy những món quà, bày tỏ lòng  ơn với họ.
Món ăn mà Tần Thiệu Diên chuẩn  hôm nay đều là những thứ cô yêu thích.
Mọi   quanh bàn ăn, Đỗ Kiều vẫn  tò mò về nguồn gốc của những trái tim đó. Tiểu Nãi Đường chủ động giơ tay,   khen ngợi:     "Con dạy cha gấp đấy! Cha  gấp những trái tim đó nhiều năm !"
"Nhiều năm?" Đỗ Kiều vô thức  về phía  đàn ông, lòng đầy ấm áp:     "Anh gấp lâu như   mệt ? Em  hề ..."
Tần Thiệu Diên với đôi tai đỏ lên, dịu dàng gắp thức ăn cho cô, vờ như   gì:     "Không mệt, chỉ là gấp trong lúc rảnh rỗi thôi. Em thử xem cá   thế nào?"
"Cảm ơn -" Cô nhận lấy thức ăn,  một câu  ý đồ kép.
Để   "bóng đèn" của cha , hai đứa trẻ vội vã ăn xong bữa tối  rời bàn. Trong phòng khách đỏ rực, chỉ còn  hai vợ chồng đối diện .
Trước đây họ đều đến nhà hàng quốc doanh để kỷ niệm ngày .
Hôm nay là  đầu tiên họ ở nhà, mặc dù con cái  ở bên cạnh, nhưng cả hai đều  chút ngượng ngùng, sợ bọn trẻ đột nhiên xuất hiện phá hỏng  khí. Và những dải trang trí và bóng bay  mắt càng  tăng thêm  khí mập mờ .
Sau bữa tối, họ  ăn ý cùng   bếp rửa bát.
Trong tiếng nước róc rách vui vẻ,  hôn lên môi cô, dịu dàng và say đắm...
Ngày hôm ,  khi  , Đỗ Kiều đặt hai nắm trái tim giấy  một lọ thủy tinh, dự định mang chúng đến nhà máy đặt  bàn  việc để ngắm.