Còn những trái tim khác, cô   một bể cá lớn,  đó trải đầy chúng khắp bể cá,  đặt trong phòng ngủ để mỗi ngày đều  thể  thấy.
Thấy  luôn tươi  rạng rỡ, Vượng Tử cuối cùng can đảm lấy  bài kiểm tra  đây,  hì hì tiến  gần :     "Mẹ ơi, giáo viên bảo  ký tên,  ký giúp con với."
Bài kiểm tra    che  phần lớn, chỉ để lộ một chỗ trống bên ngoài để ký tên. Đỗ Kiều nghi ngờ nhận lấy tờ giấy, nghiêm túc hỏi:     "Con che cái gì đấy? Bỏ tay   xem nào."
Vượng Tử    chạy thoát, cái tay lề mề dịch sang một bên:     "Con   che cái gì,  xem, điểm kiểm tra của con  tệ lắm ."
Cậu  bỏ tay ,  bài thi là điểm 100 to và rõ ràng. Đỗ Kiều  nghi ngờ gì, định ký tên thì thấy hình như mặt  còn  một dòng chữ của giáo viên.
Cô lật sang bên,  rõ nội dung thì suýt nữa là tức chết:     "Những gì giáo viên   thật ? Con và các bạn học khác   Khu Trung tâm Trò chơi?"
Vượng Tử lo lắng nuốt nước bọt, tự biện minh cho bản :     "Con chỉ   một  thôi thì tình cờ  giáo viên  thấy, rõ ràng giáo viên  là sẽ tha cho con, hóa  là đặt bẫy ở đây."
Thấy con trai   hối , Đỗ Kiều nổi giận:     "Con   là chơi cái   thể  nghiện , gây ảnh hưởng tới việc học ? Lẽ nào con   lên lớp mà định ở  học thêm một năm ?"
Thực  Vượng Tử cũng    sai, nhưng    cảm thấy chuyện nghiêm trọng như   :     "Con   nghiện,   , bài kiểm tra   của con  100 điểm mà."
"Một   100   nghĩa là sẽ  100 mãi mãi. Tần Kiều Dương,  cảnh cáo con, nếu con còn dám chơi điện tử,  sẽ khiến con  hối hận!"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , thái độ nhận sai của Vượng Tử càng chân thành hơn.  Đỗ Kiều vẫn lo, quyết định đưa đón con trai mỗi ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-522.html.]
Đi tới trường học, Vượng Tử đang phiền não vì chuyện  ,    16 tuổi , nếu để những bạn học khác  thấy, thực sự   hổ.
Trong giờ giải lao, Bạch Vũ Hiên đến và đề nghị:     "Chúng   chơi điện tử  giờ học nhé,   tớ  chơi đủ."
Nhớ  những lời     buổi sáng, Vượng Tử nghiêm túc  với Bạch Vũ Hiên:     "Chơi điện tử dễ nghiện lắm, chúng  đừng chơi nữa."
 thái độ của Bạch Vũ Hiên giống hệt như buổi sáng:     "Thỉnh thoảng chơi một    thể nghiện ? Cậu yên tâm ,   . Cậu   ?"
"Không, tối nay  tớ sẽ đến đón tớ về." Vượng Tử thở dài một cách bất đắc dĩ,  dám  thật.
Thấy    , Bạch Vũ Hiên chỉ  thể tìm  khác.
Khi tới giờ tan học  buổi tối, Đỗ Kiều đúng hẹn đến cổng trường, chờ đợi một hồi lâu mới đón  Vượng Tử.
Nhìn thấy bộ dạng uể oải của con trai, cô lạnh lùng  một tiếng:     "Người đang cai nghiện thường  vẻ ngoài như con đấy, con  tỉnh táo lên, nếu   sẽ  chuyện  với cha con."
Vượng Tử sợ nhất là cha ,   chỉ  thể dùng hết sức lực để  thẳng lưng, mỉm  đối diện với mối đe dọa:     "Mẹ,  xem con thế    ? So với con,  nên quản lý Bạch Vũ Hiên,   nghiện chơi hơn con nhiều."
"Con  Vũ Hiên?" Đỗ Kiều mở to mắt,  thể tin .
Trong ấn tượng của cô, Bạch Vũ Hiên luôn là một đứa trẻ ngoan,  bao giờ  chuyện trái quy định, liệu   thằng bé đang trong giai đoạn nổi loạn tuổi mới lớn.