Vượng Tử thấy   kích động như , vẫn còn chút thấp thỏm:     "Hay là chúng   về , bây giờ  đầu vẫn còn kịp."
"Tớ  về,  thích thì tự   về ." Bạch Vũ Hiên  hạ quyết tâm   chơi điện tử,  chịu  lời khuyên.
Không còn cách nào khác, Vượng Tử chỉ  thể nhường một bước:     "Vậy  chỉ  chơi nửa tiếng thôi, hết nửa tiếng là chúng  về."
Nghĩ đến việc sắp  chơi điện tử, Bạch Vũ Hiên vội vàng đồng ý:     "Được, chúng  chơi nửa tiếng thôi."
Rất nhanh  đó, hai   tới tiệm net ở trong con ngõ đối diện trường học,  thời gian     nhiều   máy. Bạch Vũ Hiên giơ  chỗ tiền xu  đó  mua, đưa cho Vượng Tử mấy cái:     "Thấy   tình nghĩa như thế, hôm nay tớ mời  chơi."
Có tiền xu trong tay như quả táo  độc, Vượng Tử đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng nhận chúng,  theo Bạch Vũ Hiên,  tới chỗ khiến họ chơi vui đến quên cả trời cả đất.
Hai  chọn trò chơi đối kháng, những bộ kỹ năng hoành tráng trong game khiến họ mải mê chơi, quên cả thời gian,  còn nhớ rõ thỏa thuận "chỉ chơi nửa tiếng"  đó nữa. Trong lúc đang say sưa chơi thì Bạch Vũ Hiên đột nhiên cảm thấy tai  đau rát, tiếp theo đó là  ai đó giật lên, sự việc bất ngờ khiến cả hai hoảng sợ.
Vượng Tử vội vàng  đầu , chỉ thấy cô giáo Mục đang cau mày  họ.
"Bạch Vũ Hiên,   con bảo là đau bụng ? Cái  gọi là đau bụng của con ư? Con  học  cách  dối  !"
Cô giáo Mục tới đây là vì giáo viên Khưu cảm thấy  , gọi điện thoại cho bà ,  hỏi thăm tình hình của học sinh.
 mà Bạch Vũ Hiên chẳng hề về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-524.html.]
Với tư cách là một nhà giáo dục, cô giáo Mục nhanh chóng nghĩ đến nơi con trai   thể . Dù   tin, nhưng bà  vẫn đến, và quả nhiên thằng bé đang ở đây.
Sợ bạn   đánh, Vượng Tử vội vàng giải thích:     "Bác Mục, lúc nãy Vũ Hiên thực sự  đau bụng, giờ mới đỡ một chút, bác đừng tức giận."
 lời giải thích của    dứt lời liền đón nhận một trận pháo kích từ cô giáo Mục:     "Vượng Tử,  cháu  chịu học hành hả? Hai đứa    đang học lớp mấy ? Hiểu cái gọi là chơi bời mất học ? Hôm nay cháu  thể vì chơi điện tử mà  dối, ngày mai  thể vì nó mà  ăn trộm cướp của, hôm nay bác nhất định   với  cháu!"
Vượng Tử ngẩn ngơ  đó, đầu óc chỉ còn  tiếng ù ù.
Thấy bạn   liên lụy, Bạch Vũ Hiên tức giận đến mặt đỏ bừng:     "Mẹ ơi, con  mười sáu tuổi , chỉ là thỉnh thoảng giải trí một chút thôi,   cứ  chê trách con mãi !"
Giọng  của    lớn, thu hút sự chú ý của nhiều  xung quanh. Chủ tiệm lo sợ ảnh hưởng đến kinh doanh, vội vàng đến khuyên bảo:     "Các bạn  gì thì  nhỏ thôi,  thì  ngoài  cũng , đừng tức giận mà -"
Cảm nhận  ánh mắt của   xung quanh, Bạch Vũ Hiên chỉ cảm thấy vô cùng  hổ. Cậu  phẫn nộ    một cái  chạy  khỏi khu trò chơi, bất kể cô giáo Mục gọi thế nào cũng   .
Thấy , Vượng Tử vội an ủi:     "Bác Mục, bác đừng lo, để cháu  theo  !"
Nói xong,   cũng chạy  ngoài, tốc độ nhanh như một cơn lốc nhỏ, cô giáo Mục  đó  họ rời , tức giận đến run ...
Sau khi chạy  khỏi khu trò chơi, Vượng Tử tìm mãi mà  thấy Bạch Vũ Hiên,   cố gắng nhớ  những nơi hai  thường đến và bắt đầu tìm kiếm từng nơi một.