Trong những ngày tiếp theo,   phát hiện , mỗi khi Bạch Vũ Huyên  xuống đều cực kỳ chậm rãi. Sau khi hỏi han mới   rằng  bạn   trải qua   đánh đầu tiên trong đời, và cha Bạch  đánh khá nặng, đánh đến mức m.ô.n.g còn sưng lên.
Kể từ  sự việc đấy, hai   dám đến khu trò chơi nữa, thậm chí còn  vòng để tránh qua đó...
Một tháng ,  một buổi sáng, Vượng Tử đến trường như thường lệ. Vừa  lớp,   chú ý thấy  nhiều bạn cùng lớp đang  ,  đùa.
Cậu  sờ mũi, khó hiểu hỏi:     "Làm  ? Các  cứ  tớ  gì?"
Thấy   vẫn   chuyện gì xảy ,   càng  tươi hơn. Lúc , một bạn nữ lấy  một cuốn tạp chí từ trong ngăn bàn, đặt  mặt   và  nhỏ:     "Cậu xem cái  ,  xong đừng xé sách của tớ, nếu  tớ  để yên cho  !"
Vượng Tử  hiểu ý cô , nên  nhận lấy cuốn sách để xem.
Đó là  mới nhất của tạp chí "Tri Kỷ", trang bìa chính là bức ảnh chụp Vượng Tử khi còn tham gia bộ phim "Ngọn Hải Đăng Màu Xanh" hồi nhỏ. Tiêu đề  lớn:     "Sao nhí ngày xưa bỏ nhà , lý do là  chịu nổi bạo lực gia đình?!"
"???" Vượng Tử hoang mang   dòng chữ, mở tạp chí  để xem bên trong  gì.
Bức ảnh đầu tiên xuất hiện là hình ảnh  đang véo tai   ở bến tàu.
Hình ảnh màu sắc, rõ ràng đến từng chi tiết.
Bài báo  dài hai trang giấy, nội dung  chính xác,  những mô tả   là một thiếu niên  vấn đề mà còn miêu tả Đỗ Kiều như một con hổ cái.
Sau khi  xong bài báo, Vượng Tử tức giận đến nỗi     . Cậu  tập trung nhớ  chi tiết của ngày bỏ nhà , cuối cùng nhớ   đàn ông cầm máy ảnh .
Chắc chắn là ông   lén lút chụp bức ảnh !
Trong khi đó, tại nhà máy dược phẩm, Đỗ Kiều cũng  thấy cuốn tạp chí đó. Thấy   miêu tả như một con cọp cái, cô cảm thấy  khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-529.html.]
Cô tự  , luôn tự tin  vẻ  của bản ,    thể  gọi là cọp cái? Người  bài báo chắc chắn là  vấn đề về mắt, mới   những lời như !
Tiền Viện  bên cạnh tỏ   tức giận:     "Viết cái gì thế ? Người phóng viên  quá đáng thật đấy!"
" ? Tớ cũng thấy quá đáng."
Chỉ vì  tạo  câu chuyện mà đưa tin  chính xác, điều  khá giống với tạp chí lá cải của thời .
"Không , tớ  gọi điện phàn nàn cho tạp chí của họ mới ."
Đỗ Kiều lấy điện thoại  bàn  việc,  tiên yêu cầu   tìm  điện thoại của tạp chí,  đó dùng  điện thoại  tìm  để gọi .
Trước tiên cô tự giới thiệu ,  đó trình bày sự  chính xác trong bài báo với đối phương, nhưng những gì nhận  chỉ là vài câu trả lời qua loa.
Nghĩa là họ sẽ điều tra, nhưng   khi nào mới  kết quả.
Câu trả lời như  khiến Đỗ Kiều càng thêm bức xúc.
Sau khi cúp điện thoại, cô  gọi đến tờ báo tỉnh, tổng biên tập của tờ báo  xong lời phàn nàn của cô, bật  qua điện thoại:     "Có một cơ hội trả đũa, cô   ? Đảm bảo   họ sẽ   lời cô."
Nghe , Đỗ Kiều lập tức d.a.o động:     "Là ? Tạp chí của họ sắp phá sản  chờ  mua  ?"
Đó chỉ là một câu đùa của cô, nhưng  ngờ    :     "Ồ? Làm  cô ?"
"... Thật sự là  ?"
"Ừm, thế nào? Cô  hứng thú mua  ? Nếu cô quan tâm,   thể giúp cô."