Thấy  đang bày biện bát đũa, Tiểu Nãi Đường vội vàng đặt cặp xuống và chạy đến giúp đỡ. Trông con gái  tâm trạng , Đỗ Kiều nhẹ nhàng hỏi:     "Hôm nay ở trường  hoạt động gì ? Các con sắp  nghiệp , thầy cô  dặn dò gì ?"
"Không ạ,  lẽ đến gần kỳ thi mới ."
Sau khi xếp xong bát đũa, Tiểu Nãi Đường mới chú ý đến việc cha và  trai   ở nhà:     "Cha và  trai   ?"
"Đi đón cụ cố và ông bà ngoại của con, hè  họ sẽ ở đây."
"Thật ? Sao    với con sớm hơn?!" Tiểu Nãi Đường phấn khích đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, cảm thấy hôm nay chắc chắn là ngày may mắn của !
"Nói sớm thì  còn là bất ngờ nữa. Con lấy thêm vài bộ bát đũa , lát nữa   đến đủ, chúng  sẽ bắt đầu ăn."
"Vâng! Con  lấy bát đũa ngay!"
Chẳng bao lâu , tiếng  vui vẻ vang lên từ ngoài cửa, Đỗ Kiều dẫn Tiểu Nãi Đường  khỏi phòng, chỉ thấy Dương Xuân Mai ôm một chồng chăn bông,  ha hả  về phía họ.
"Mẹ,   gì thế? Đến thì đến thôi,   còn ôm theo chăn bông nữa?"
Bây giờ là mùa hè đang nóng, chăn từ thành phố Bắc Kinh mang qua còn  thể  nổi mẩn ngứa.
"Nãi Đường sắp lên đại học , tất nhiên    cho con bé một chiếc chăn mới để đem đến trường, cái bán ngoài   ấm bằng  ."
Lúc , những  khác bước  sân, Tôn Phồn Sâm bất đắc dĩ xen :     "Mẹ con cứ ôm suốt cả quãng đường, cha đỡ giúp một lúc cũng  ."
Đỗ Kiều nhận lấy chăn bông từ tay , thấy trán bà đầy mồ hôi,  khỏi xót xa:     "Mẹ  rửa mặt , rửa xong chúng  ăn cơm."
Tiểu Nãi Đường tiến  và nắm lấy cánh tay của Dương Xuân Mai, trong lòng đầy ấm áp:     "Bà ngoại thật  với cháu-   cháu nhất định sẽ hiếu thảo với bà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-534.html.]
Nghe lời của cháu gái, Dương Xuân Mai  tươi như hoa.
Sau khi    nhà, Vượng Tử giúp họ xếp ghế rót nước, sự chăm chỉ và lễ phép khiến    ngạc nhiên. Tôn Phồn Sâm lấy chiếc bút bi gài  n.g.ự.c xuống, nở nụ   đưa cho  :     "Đây, tặng cho cháu ."
"Cháu cũng  quà?" Điều  khiến Vượng Tử cảm thấy  bất ngờ.
"Ừ, cháu và em gái, mỗi  một cái, chúc các cháu   học giỏi."
Vượng Tử vui vẻ nhận lấy chiếc bút và liên tục cảm ơn.
Sau bữa tối, ông lão Tần gọi hai đứa trẻ  phòng ngủ, mỗi đứa  tặng một phong bì đỏ lớn,  khi đưa xong còn  quên nhắc nhở một cách lén lút:     "Phong bì  đừng để cha  ,  tịch thu thì   cái thứ hai ."
Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường ngạc nhiên  chiếc phong bì, một lúc lâu  vẫn do dự   nên nhận  ?
Cuối cùng Vượng Tử vẫn là  dũng cảm hơn, nhận lấy phong bì :     "Cháu cảm ơn cụ, cháu nhất định sẽ giấu kỹ nó."
Thấy  trai nhận, Tiểu Nãi Đường  chịu nổi cám dỗ và nhận theo:     "Cụ thật -   cháu kiếm  tiền, cháu sẽ mua thức ăn ngon cho cụ."
Trong một phòng khác, Đỗ Kiều và Dương Xuân Mai  bên mép giường,  quạt  trò chuyện. Nhắc đến Tôn Chính Đông, Dương Xuân Mai thở dài:     "Dạo  chị dâu của con đang giận  trai con đấy, ôi-  suýt c.h.ế.t vì lo."
"Vì  ? Tiểu Vãn   với con."
Chuyện  thể khiến Tống Vãn tức giận như  chắc chắn là vấn đề lớn, Đỗ Kiều  thể nghĩ  cặp vợ chồng mẫu mực   thể  mâu thuẫn gì.
Dương Xuân Mai  thở dài:     "Anh trai con   từng kết hôn ? Vợ cũ của   tháng  qua đời vì bệnh, mấy ngày   một  bé tìm đến nhà chúng , khăng khăng  là con trai  ."