Dương Xuân Mai  kỹ cháu trai, nhưng chẳng thấy  sự  đổi nào:     "Cháu  chắc là   cháu đang tự ảo tưởng ? Bà thấy cháu trông y như cũ."
Thấy bà ngoại  nể mặt , Vượng Tử bất đắc dĩ ngậm miệng ,   thêm gì nữa.
Sau bữa sáng, Đỗ Kiều và Tần Thiệu Diên đích  đưa Tiểu Nãi Đường đến phòng thi. Lo lắng sẽ gây áp lực lớn cho con, những  khác chỉ chờ ở nhà,   cùng.
Khi họ đến trường, cổng trường  đầy ắp phụ  của học sinh.
Đỗ Kiều dặn dò con gái một  lời cuối cùng, mới để cô   trường.
Nhìn những khuôn mặt tràn đầy sức sống, cô bỗng nhiên nhớ  kỳ thi đại học năm đó,   cũng  vẻ mặt như  bước  phòng thi.
Tần Thiệu Diên  bên cạnh cô, giữ một cái ô che nắng và :     "Đừng lo, con bé sẽ thi xong một cách suôn sẻ."
"Cuối cùng em  hiểu cảm giác của  khi  đây, chờ em bước  khỏi phòng thi."
Thật sự là quá hồi hộp!
Hồi tưởng về quá khứ, Tần Thiệu Diên nhẹ nhàng :     "Đáng tiếc, cảm giác    trải qua ba , vài năm  còn  trải qua một  nữa."
Đỗ Kiều vỗ nhẹ  vai  để an ủi, đồng thời cảm thấy may mắn vì   trải qua ít  hơn .
Trong bầu  khí căng thẳng, lo lắng, kỳ thi ba ngày cuối cùng kết thúc.
Tiểu Nãi Đường   thả lỏng như một con ngựa hoang thoát xích, trở  với bản chất nghịch ngợm của .
Lần  cô   bày hàng, Đỗ Kiều  ngăn cản.
Vì thế, mỗi khi tới buổi tối, Tiểu Nãi Đường  mang theo một túi lớn hàng hóa, cùng với Vượng Tử đến cổng công viên bán hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-536.html.]
Bây giờ là mùa hè,    ngoài buổi tối nhiều hơn các mùa khác. Chỉ  ba ngày bày hàng, hàng hóa của Tiểu Nãi Đường   còn đủ để bán.
Đi  Thẩm Thành nhập hàng thì quá xa, họ chỉ  thể suy nghĩ cách khác.
"Anh thấy chúng  bán tạp chí  ? Như  còn  thể mang  lợi ích cho tòa soạn của ."
Vượng Tử  xong liền sáng mắt:     "Hay đấy! Hay là bây giờ chúng   tìm   chuyện ,  cảm thấy  sẽ đồng ý."
Không ngoài dự đoán, Đỗ Kiều  đồng ý với yêu cầu của họ, và còn tặng họ năm mươi cuốn tạp chí. Có những thứ , hai đứa trẻ  còn  công viên bày hàng nữa, mà chuyển sang bến tàu. So với công viên, khả năng mua tạp chí của  qua đường ở đây cao hơn.
Hôm đó, họ như thường lệ bày hàng ở bến tàu, mới bày  đến năm phút,   ba thanh niên  về phía họ.
Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường  , ăn ý   gì.
Người thanh niên dẫn đầu chậm rãi dừng   mặt họ, câu mở lời đầu tiên là:     "Hai   đóng tiền bảo kê ?"
Vì  quân đội đóng quân, an ninh ở đảo Lô Vĩ luôn  .
Sự xuất hiện bất ngờ của ba tên côn đồ khiến Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường cảm thấy  thoải mái.
"Tiền bảo kê là cái gì? Các   giấy tờ gì ? Nếu , hãy lấy  cho  xem."
Lời  của Tiểu Nãi Đường khiến  dẫn đầu ngơ ngác:     "Giấy tờ gì cơ?"
"Dĩ nhiên là giấy tờ chứng minh quyền thu tiền bảo kê,    cho    thuộc đơn vị nào,  quyền lực gì để thu tiền,  mới  thể đưa tiền cho ."
"..." Người đàn ông  chọc giận đến đỏ mặt, cảm thấy đối phương đang chơi xỏ .