Cô hài lòng gật đầu, đặt tóc trở   túi hồ sơ,  nghiêm túc :     "Anh yên tâm , chuyện  em sẽ sớm giải quyết, còn về phần Tống Vãn, em sẽ  chuyện với  . Anh  hiểu cho khó khăn của  , nếu như Tần Thiệu Diên đột nhiên xuất hiện một đứa con trai lớn như , em chắc chắn  ly hôn với  ."
"Những lý do   đều hiểu, chỉ cần cô   ly hôn,  sẽ chịu  hình phạt."
Đỗ Kiều bất đắc dĩ , chỉ  thể  trở thành  hòa giải để tìm Tống Vãn  chuyện. Lúc , Tống Vãn đang trong phòng sắp xếp hành lý, thấy cô đến bèn buồn bã :     "Là   nhờ  đến  ? Cậu  cần  an ủi tớ , tớ   cả."
Đỗ Kiều với ánh mắt dịu dàng tiến  gần, giúp cô  sắp xếp đồ đạc:     "Thật sự   hả? Từ khi gặp , mặt  lúc nào cũng căng thẳng thế  kìa."
Ánh mắt Tống Vãn lấp lóe, nhỏ giọng biện hộ cho :     "Làm gì  chuyện đó? Tớ thực sự  giận, chỉ là  thích nghi thôi. Nếu đứa trẻ thực sự là con của Chính Đông, tớ sẽ đối xử  với thằng bé. Dù  thể coi như con ruột nhưng về mặt vật chất sẽ  thua kém Bình An."
"Cậu  ly hôn với  trai tớ?"
"Chính Đông là  , tớ  bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn."
"..." Đỗ Kiều đau lòng ôm lấy cô ,  một cách nghiêm túc:     "So với  trai, trong lòng tớ,  quan trọng hơn nhiều. Nếu  bất kỳ sự uất ức nào, đừng giữ trong lòng, bất kể lúc nào, tớ cũng  về phía ."
Tống Vãn cảm thấy mũi   cay, cô  ôm chặt lấy Đỗ Kiều, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Mặt khác, trong phòng của Tiểu Nãi Đường, ba đứa trẻ tụ tập , bàn luận về những chuyện đang xảy  trong gia đình. Bình An   bàn học uống nước ngọt,  ngưỡng mộ Tiểu Nãi Đường  thể  học đại học.
Nghĩ đến  còn lâu mới  thể lên đại học,  khỏi cảm thấy sốt ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-539.html.]
"Chị, chị  từng đến Ninh Thị ? Tại  chị  thi  thành phố Bắc Kinh? Như  chúng  còn  thể gặp  mỗi ngày."
Thực , ban đầu Tiểu Nãi Đường  nghĩ đến việc thi  Đại học Bắc Kinh, nhưng cuối cùng  chọn một nơi   xa lạ ở phương Nam.
"Chỉ là   bốn năm đại học,  đó vẫn sẽ trở về. Lần  gặp , chúng  cùng  chơi công viên giải trí nhé."
"Được! Em đợi chị trở về, chị  giữ lời đấy."
"Yên tâm , chị luôn giữ lời mà."
Có núi,  sông và hải sản, mùa hè , bọn trẻ   một kỳ nghỉ vô cùng vui vẻ. Một tuần  khi trường học mở cửa, Bình An và cha  cô bé trở  thành phố Bắc Kinh.
Còn Tiểu Nãi Đường sắp lên đường đến Đại học Y ở Ninh Thị.
Người đưa cô  đến trường là Dương Xuân Mai và Tôn Phồn Sâm, cả hai  bao giờ đến Ninh Thị. Đây cũng là dịp để họ  du lịch ở đó,  đó tiếp tục  xuống phía Nam chơi một vòng  trở về.
Nghĩ đến việc  xa cách con gái, Đỗ Kiều  đỏ mắt, Tần Thiệu Diên  dỗ dành mấy ngày mới  cho cô  định trở .
Ngày chia tay,   đều đưa ba  lên chuyến tàu  về phía Nam, ai nấy đều  nỡ rời xa. Đỗ Kiều nắm tay Tiểu Nãi Đường,  quên dặn dò:     "Trên đường    lời ông bà ngoại, đến trường  gọi điện cho ,  ngoài  chú ý an ,  ?"