"Cậu  là   giúp tớ nhặt dép ?"
"! Chính là  ! Năm nay đối phương học năm hai, từng  hai  bạn gái, đều    quyến rũ đến mức hàng ngày tiêu tiền cho  , chính xác là một gã ăn bám."
"..." Tiểu Nãi Đường đơ  tại chỗ,  đầu tiên cảm thấy   nhầm :     "Cậu  từ  ? Chúng  mới nhập học  lâu mà?"
"Cậu bận rộn học hành kiếm tiền mỗi ngày, đương nhiên  , Tề Thiên Vũ  coi là  trai  trai nhất trong  nam sinh của trường,  nhiều tin đồn về  ."
"Anh  trông  trai lắm ?"
Tiểu Nãi Đường   khái niệm về vẻ  của đàn ông, bởi từ nhỏ đến lớn, những  đàn ông xung quanh cô  đều  tồi.
Chuyện nhỏ như  nhanh chóng  lãng quên, cô  để dép xuống, rửa tay  trèo lên giường ,  đó lấy  một bức thư từ  gối,   là Hoắc Kiêu đang ở nước ngoài.
Cô    giường và   bức thư, lòng tràn ngập niềm vui sướng, bởi  lâu nữa,  trai Hoắc Kiêu sẽ trở về nước!
"Đã nhiều năm  gặp,     giờ   nhỉ?"
Thấy cô   vui vẻ như , Phùng Tinh Tinh tò mò hỏi:     "Có chuyện gì ? Ai  thư tình cho  đấy?"
Tiểu Nãi Đường gấp thư , cất  phong bì,  đó đỏ mặt giải thích:     "Không  thư tình, là thư từ nhà gửi đến."
"Nhà  thật , hai đứa em trai của tớ chẳng bao giờ  thư cho tớ, chỉ  đòi tiền tiêu vặt, thật là khó chịu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-546.html.]
Nghe Phùng Tinh Tinh phàn nàn, Tiểu Nãi Đường  khỏi cảm thấy may mắn vì   một   trai .
Không! Không chỉ một, mà là  nhiều   trai !
Một tháng , tại đảo Lô Vĩ cách xa hàng nghìn dặm, Hoắc Kiêu   mặt Đỗ Kiều, ánh mắt tràn đầy sự phấn khởi.
Chàng trai gầy gò ngày nào giờ  cao lớn tới 1 mét 88, Đỗ Kiều  khỏi cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, vui vẻ vỗ  vai   :     "Chào mừng cháu trở về!"
Ngoài Hoắc Kiêu, nhóc mũm mĩm cũng trở về đảo Lô Vĩ  . Cậu  cao to và mạnh mẽ,  mất  vẻ non nớt, mặt còn mọc vài nốt mụn trứng cá.
"Dì Tiểu Kiểu, dì lâu   thấy cháu,  dì  chào đón cháu thế?"
Đỗ Kiều  đầu , lườm   một cái:     "Lần cuối chúng  gặp  là  Tết năm nay đúng ? Dì và  trai cháu  vài năm  gặp, tất nhiên là  phân biệt đối xử."
Nhóc mũm mĩm  hì hì, đưa món quà trong tay cho cô:     "Đây là ông nội bảo cháu mang đến,  là mật ong  nhất từ núi Trường Bạch, uống   cho sức khỏe. À, Tiểu Nãi Đường ở Ninh Thị thế nào? Cháu nhớ em  lắm!"
Nhắc đến con gái, ánh mắt Đỗ Kiều lộ  chút buồn bã:     "Dì cũng nhớ con bé, đứa trẻ  luôn chỉ kể chuyện vui mà  bao giờ  về nỗi buồn, dì   con bé thực sự sống thế nào?"
Lúc , Hoắc Kiêu bất ngờ :     "Cháu sắp   công tác miền Nam,  bằng để cháu qua đó xem em  thế nào."
Đỗ Kiều  thấy lời , ánh mắt lập tức sáng lên:     "Cháu  ngang qua đấy ? Nếu chỉ vì con bé mà đặc biệt chạy một chuyến thì thôi, dù  cháu khá bận rộn mà."
" là  tiện đường, cháu sẽ  công tác ở Ninh Thị." Hoắc Kiêu nhẹ nhàng chớp mắt,  hỏi:     "Dì  đồ gì  gửi cho em  ? Cháu  thể tiện tay mang theo."