Thấy   thật sự  ngang qua, Đỗ Kiều  khách sáo nữa:     "Ngày mai dì sẽ đến bách hóa đại lâu mua đồ cho con bé, tối đưa đến nhà cháu, lúc đó cháu gửi đồ cho con bé giúp dì nhé. Cảm ơn cháu, Hoắc Kiêu."
Nhóc mũm mĩm  bên cạnh  thấy, tỏ ý cũng  xuống phương Nam thăm Tiểu Nãi Đường.  chỉ nhận  ánh mắt vô tình từ hai , Hoắc Kiêu bất lực :     "Em cứ ở nhà ,   công tác chứ    chơi."
Nhóc mũm mĩm sờ mũi, chỉ  thể từ bỏ.
Ngày hôm , Đỗ Kiều rủ Tiền Viện cùng đến bách hóa đại lâu mua sắm.
Với điều kiện sống ngày càng  hơn  đảo, cuối cùng họ  một bách hóa đại lâu. Toàn bộ bốn tầng, hàng hóa đa dạng, chẳng thiếu thứ gì.
Nghĩ đến mùa đông ẩm ướt ở phương Nam, Đỗ Kiều mua hai túi nước nóng và một hộp cơm giữ nhiệt. Nghe  tầng bốn còn bán áo phao, họ  lên tầng bốn chọn áo, mẫu mã  nhiều, giá cả khá đắt.
"Mùa đông ở chỗ Tiểu Nãi Đường  lạnh lắm ? Hình như tớ    cần mặc áo phao ?"
Đỗ Kiều  rõ lắm về mùa đông ở Ninh Thị, nhưng cô cảm thấy mua áo phao vẫn là cần thiết:     "Về nhà dịp Tết thì con bé vẫn cần mặc, tớ mua một chiếc để Hoắc Kiêu mang theo. Cậu nghĩ Tiểu Nãi Đường mặc chiếc màu đen    chiếc màu xanh dương  ?"
Những kiểu dáng    nhiều sự khác biệt, Tiền Viện chọn chiếc màu đen. Đỗ Kiều cũng thấy chiếc màu đen  tệ,  khi thanh toán cô  hỏi Tiền Viện:     "Cậu thích cái nào, tớ mua cho . Cảm ơn    sổ sách ở nhà máy chi tiết như  trong một năm qua."
Chiếc áo phao đắt như thế, Tiền Viện  dám nhận, vội vã lắc đầu từ chối.  Đỗ Kiều  quyết tâm mua, cuối cùng mỗi  chọn một chiếc áo phao. Ngoài , họ còn mua giày bông và áo len cùng một  đồ dùng sinh hoạt khác,  khi mua xong tất cả đồ đông, Đỗ Kiều mới cảm thấy hài lòng.
Khi cô trở về nhà, Vượng Tử tò mò  những thứ , ngạc nhiên :     "Tất cả những thứ  đều mua cho Tiểu Nãi Đường ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-547.html.]
Nghĩ rằng con trai đang ghen tị, Đỗ Kiều dịu dàng an ủi:     "Đợi vài ngày nữa  nghỉ  sẽ dẫn con đến bách hóa đại lâu mua bộ đồ mùa đông cho con, thế nào?"
Vượng Tử  mấy quan tâm đến trang phục, cái   quan tâm hơn là Hoắc Kiêu  thể mang hết những thứ  ?
Trước sự nghi ngờ của con trai, Đỗ Kiều giật .
Cô chỉ lo mua sắm mà quên mất Hoắc Kiêu chỉ là   công tác qua đường,  hành lý của ,    thể mang nổi những thứ ? Lựa chọn một hồi, cuối cùng chỉ chọn một vài bộ quần áo, tối đưa cho Hoắc Kiêu.
Chưa kịp đến tối, Hoắc Kiêu  đến . Nhìn thấy bàn đầy đồ  kịp thu dọn,    rằng   thể mang hết.
Điều  khiến Đỗ Kiều cảm thấy   hổ.
Vào ngày khởi hành, cô  đặc biệt lái xe đưa   lên tàu hỏa và dặn dò cẩn thận:     "Nếu  tàu lạnh, trong vali  túi nước nóng, đừng ngại sử dụng."
"Vâng, cháu  , dì về . Cháu  hơn hai mươi tuổi, là  lớn , dì  cần  lo lắng."
 trong mắt Đỗ Kiều, chúng mãi mãi là những đứa trẻ...
Sau một trận tuyết nhẹ  đầu đông, phương Bắc  mặc áo bông, nhưng phương Nam chỉ cần một chiếc áo khoác.