Mùa đông tuyết rơi, đường  khó khăn,  đến căn tin ăn uống ít hơn, món ăn  đa dạng như .
Tưởng Vệ quan sát một vòng, gọi hai món thịt và ba bát cơm trắng. Khi thức ăn  mang lên, thấy Vượng Tử ăn ngon lành,    nhịn  mà trêu chọc:     "Ăn chậm thôi, cháu ăn như   giống cha cháu một chút nào."
"Hầu hết  mặt của cháu đều giống , còn em gái thì giống cha." Vượng Tử sợ    tin, cố ý chỉ  mắt :     "Chú thấy , cháu và  trông  giống ."
Nhìn khuôn mặt  giống   đến sáu-bảy phần, Tưởng Vệ giả vờ đùa:     "Thế   để chú nhận cháu  con nuôi nhỉ?"
"Khụ khụ khụ..." Vượng Tử giật   nuốt trôi , suýt nữa  nghẹn! Dù   thích  chú , nhưng  bao giờ nghĩ đến việc nhận  khác  cha:     "Xin  chú Tưởng, cháu  thể đồng ý, cháu chỉ  con trai của cha cháu thôi."
Tưởng Vệ  nhíu mày, bất ngờ  câu trả lời của đối phương.
"Cha cháu  lắm ? Chú thấy bình thường   khá nghiêm khắc."
"Cha cháu chỉ trông  vẻ nghiêm khắc thôi chứ thực   dễ tính, hơn nữa cha còn sợ vợ, chẳng đáng sợ chút nào."
Nghe xong, Tưởng Vệ  ha hả,  tiếp tục trêu chọc nữa.
Lúc , Đỗ Kiều đang ở nhà giặt quần áo.
Cô   quen sử dụng bàn chải giặt quần áo, dù cho quần áo mỏng  dày đều chỉ sử dụng máy giặt. Quần áo trong nhà  chia thành hai nhóm, một nhóm là của cô và chồng, một nhóm khác là của một  Vượng Tử.
Sau khi giặt xong quần áo của  và chồng, Đỗ Kiều  bắt đầu dọn dẹp phòng của con trai, tiện tay cho  bộ quần áo bẩn của    máy giặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-555.html.]
Trước khi giặt, cô sẽ kiểm tra túi quần áo một lượt.
Gần đây thằng nhóc thường xuyên nhét đá  túi,  là  tạo  một căn cứ bí mật, cô thực sự sợ một ngày nào đó con trai sẽ  hỏng máy giặt.
Như  khi, trong lúc lấy  những thứ trong túi quần,  ngờ rằng cùng với mấy viên đá còn  một tờ giấy gấp nát.
Đỗ Kiều  định  nội dung  tờ giấy, liền đặt nó lên bàn .  lá thư   bằng bút màu, chữ màu hồng phấn qua tờ giấy hiện lên bốn chữ "Tớ thích ", khiến cô  thể bình tĩnh...
Trước đây cô    hâm mộ  thư cho Vượng Tử, nhưng   lá thư nào thẳng thắn như . Nghĩ đến việc tôn trọng quyền riêng tư của con trẻ, cô do dự  mở lá thư, nhưng trong lòng cứ lo lắng  yên, sợ rằng con trai  yêu sớm mà gia đình  .
Khi Vượng Tử trở về  buổi chiều,   thấy    trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm túc,  vẻ  vui lắm.
Vượng Tử gãi đầu tiến  hỏi:     "Mẹ,   chuyện gì ?"
"Không  gì, con  phòng nghỉ ngơi , nấu xong bữa tối thì  sẽ gọi con."
"Con  mệt, con giúp  nấu ăn nhé."
Nếu là bình thường, thấy con trai ngoan ngoãn như , Đỗ Kiều chắc chắn sẽ  vui, nhưng hôm nay cô  những   xúc động, còn  ngừng thúc giục con trai  phòng.
Vượng Tử  còn cách nào khác, chỉ  thể trở về phòng ,    thấy lá thư , nhưng   chạm  nó.
Đỗ Kiều đợi con trai  phòng  theo  , thấy    đụng đến lá thư đó,  khỏi  chút sốt ruột:     "Cái gì  bàn đấy, con   xem ?"