"???"Vượng Tử  hiểu ý của , trong mắt  , đó chỉ là một cục giấy vụn:     "Đó là bài thơ dành cho cuộc thi  thơ mà  khác , con gần như  thuộc lòng ,   thấy nó nữa."
"..."Đỗ Kiều  ngờ là , lập tức cảm thấy yên tâm. Cô  phản đối con trai yêu đương, nhưng  khi trưởng thành, tuyệt đối  !
Thời gian trôi qua từng ngày, một cái chớp mắt  đến kỳ nghỉ đông.
Tiểu Nãi Đường mặc một chiếc áo phao xinh , đeo ba lô  lưng, bước  con đường trở về nhà.
Tại nhà ga, cô   gặp  Tề Thiên Vũ.
Anh  vẫn mặc quần áo cũ kỹ, thu lượm phế liệu, khi bốn mắt gặp , cả hai đồng thuận  đầu ,  ai  chú ý đến ai.
Lên tàu , Tiểu Nãi Đường lấy máy  nhạc ,   cảnh bên ngoài cửa sổ   nhạc, trông thật thoải mái. Ngồi cùng chuyến tàu với cô  còn  bạn cùng phòng Ngô Gia.
Đây là  đầu tiên Ngô Gia bắt gặp Tề Thiên Vũ nhặt rác,  nhịn  mà hỏi:     "Sao    ở đây ? Chẳng lẽ là  Vương Mãn Nguyệt bỏ rơi?"
"Không  ." Tiểu Nãi Đường  tiếp lời, cô   thích những tin tức kiểu .
Sau hai ngày một đêm  tàu, cuối cùng trở về quê hương, lập tức cảm thấy lạnh buốt khi  bước xuống tàu.
So với Ninh Thị, Đông Bắc thực sự quá lạnh!
Đỗ Kiều chờ ở lối , cứ  ngóng mãi. Vài phút , rốt cuộc cô  thấy Tiểu Nãi Đường xuất hiện. Khuôn mặt dễ thương của cô bé  dễ nhận .
Thấy mũi con gái đỏ hỏn như thỏ, cô nhanh chóng tháo chiếc khăn quàng cổ  đang đeo để cho con gái đeo :     "Cẩn thận kẻo cảm lạnh, chúng  mau  thôi, ông cố và ông bà ngoại đều đang đợi con đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-556.html.]
"Cha và  trai con ?"
Khi nhắc đến họ, Đỗ Kiều  nhịn  mà than thở:     "Anh con hôm qua đá bóng  vỡ kính nhà  , cha con  xin  và    kính mới."
Tiểu Nãi Đường:     "..."
Khi họ về nhà, Dương Xuân Mai đang   chuyện qua điện thoại. Thấy Tiểu Nãi Đường về, bà vội vàng giơ tay lên cao, hét lớn:     "Nãi Đường, là điện thoại của Hoắc Kiêu đấy,    việc tìm cháu!"
Kể từ  chia tay , hai  luôn liên lạc qua thư từ,  bao giờ gọi điện thoại cho . Tiểu Nãi Đường tiến  gần điện thoại, trong lòng nghĩ:     Có     về   đêm giao thừa ?
Suy nghĩ  khiến cô  cảm thấy một chút thất vọng,"Alo, là em đây."
Giọng cô   chút cứng nhắc, Hoắc Kiêu ngạc nhiên một chút  :     "Ngày mai  sẽ bắt tàu về, em  ăn gì ?"
Lúc , tâm trạng Tiểu Nãi Đường từ nhiều mây chuyển sang nắng:     "Em  ăn Lư Đả Cổn, còn  quả mứt, , và cả bánh ngọt gần trường Đại học Bắc Kinh nữa,   thể mang về hết  ?"
"Được,  vấn đề gì."
Vài phút , Tiểu Nãi Đường mỉm  hạnh phúc cúp điện thoại,  đó  với Dương Xuân Mai:     "Bà ngoại,  Hoắc Kiêu  hôm    sẽ trở về, chúng   thịt kho tàu  ngày đó   ạ?"
"Được chứ, lúc nãy Hoắc Kiêu còn nhắc đến điều đó qua điện thoại đấy, hai đứa  nghĩ giống  ."
"Điều  chứng tỏ món ăn bà ngoại  là tuyệt nhất!"
Dương Xuân Mai vui vẻ, vội vàng  lấy nước nóng cho cháu gái uống, ngay lúc đó, Tần Thiệu Diên với khuôn mặt nghiêm nghị dẫn theo Vượng Tử trở về từ bên ngoài. Thấy con gái, vẻ mặt khó chịu của  mới dần giảm bớt.