Đợi khi  khỏi phòng, cô mới phấn khởi chạy  tìm Tần Thiệu Diên:     "Anh  ? Con trai  bắt đầu học hành đàng hoàng ! Em vui quá!"
Tần Thiệu Diên coi đó như là sự tỉnh ngộ tạm thời  khi phạm ,  quá phấn khích:     "Em cứ quan sát thêm vài ngày nữa  hãy vui mừng, nếu ngày mai  trở về như cũ thì ?"
"Im , đừng  những lời tiêu cực như ." Đỗ Kiều cũng hiểu rõ điều , nhưng cô   thừa nhận!
Hai ngày , đảo Lô Vĩ  bắt đầu rơi những bông tuyết.
Hoắc Kiêu cầm theo túi lớn túi nhỏ gõ cửa nhà Tần.
Tiểu Nãi Đường  thấy tiếng gõ cửa, hớn hở chạy  mở cửa. Nhìn thấy  đến, ánh mắt cô   giấu nổi sự phấn khích:     "Anh Hoắc Kiêu, em  đoán đó là  mà!"
Giữa bạt ngàn tuyết trắng, cô gái chỉ mặc một chiếc áo len màu đỏ,  cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô  như hoa đào.
Hoắc Kiêu thấy cô  mặc chiếc áo len   chọn, một loại tình cảm kỳ lạ như  như  len lỏi  trong tim. Anh  lúng túng  mặt , giơ đồ trong tay:     "Đây  đồ ngọt em thích, bên ngoài lạnh, chúng   trong thôi."
Tiểu Nãi Đường vì  mở cửa cho   nên  mặc áo khoác,     xong mới ý thức  cái lạnh, vội vàng ôm vai chạy  nhà.
Hoắc Kiêu theo ,  để ánh mắt  dõi theo cô gái...
Ngoài những món ăn nhỏ từ thành phố Bắc Kinh mang về cho Tiểu Nãi Đường,   còn mang quà cho những  khác. Dương Xuân Mai nhận  một chiếc áo khoác len,  yêu thích   ha ha hỏi:     "Đợi qua năm nay, cháu 25 tuổi đúng ? Ở thành phố Bắc Kinh  bạn gái ? Nếu    phù hợp, để bà giới thiệu cho."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-558.html.]
Khi nhắc đến chuyện , Hoắc Kiêu   hổ:     "Tạm thời cháu   ý định yêu đương."
Đỗ Kiều cũng quan tâm đến chuyện hôn nhân của  , trong thời đại , 25 tuổi   còn trẻ, vì  cô khéo léo hỏi:     "Vậy cháu  kiểu  ưa thích ? Như Hoắc Vũ thích cô gái  lên  hai lúm đồng tiền."
"..." Hoắc Kiêu do dự một chốc, cuối cùng  thể nào   lòng .
Để giải vây cho  , Tiểu Nãi Đường bất ngờ xen :     "Mẹ, chúng con còn việc  ,   chuyện với  nữa nhé."
Nói xong, cô  kéo tay Hoắc Kiêu và Vượng Tử  về phía phòng, Đỗ Kiều  thấy ý đồ của con gái,  ngăn cản.
Vài phút , trong phòng ấm áp, Vượng Tử   cửa sổ sáng sủa, nhắm mắt kéo đàn nhị, trông   say mê.  do trình độ  hạn, bản nhạc   vẻ kỳ quặc, trong dịp Tết Nguyên Đán  càng thêm lạ.
Tiểu Nãi Đường cố gắng chịu đựng tiếng ồn, từ cặp sách lấy  cuốn "Sổ tay thiết kế Cơ Khí" đưa cho Hoắc Kiêu:     "Trong đây  một tấm ảnh, em   trả  cho , ưm... bức ảnh chụp  , trông    trai."
Hoắc Kiêu nhận lấy cuốn sách,  quên mất bên trong  tấm ảnh gì.
Anh  mở trang sách, nhanh chóng tìm thấy tấm ảnh đó,  mất một hồi lâu mới nhớ  nó từ :     "Đây là ảnh chụp  Giáng Sinh năm 86, họ đều là bạn học của ."
Nghe giải thích của đối phương, Đỗ Kiều  quá ngạc nhiên, cô  im lặng nửa giây  chỉ  cô gái trong ảnh, hỏi:     "Chỉ  một cô gái trong phòng thí nghiệm của các  ? Tỷ lệ  thật sự mất cân đối quá."